Translate

Libellés

samedi 20 janvier 2018

Caroline Thanh Hương giới thiệu trang thơ, văn, nhạc với chủ đề Cuối Nẻo Tim Ai, thơ Trân Văn Lương và các tác giả khác.

tt

Cuối Nẻo Tìm Ai, là một bài thơ ai oán của một người sống và nuôi niềm hy vọng có được 1 lần, dù chỉ một lần thôi được gặp lại cố nhân.
Thơ, văn, luôn tải tình, nếu dùng thơ để diển tả thì nét ai oán sẽ làm hồn người chùn lại, nhưng dùng văn thì có lẽ tâm tư con người cần cho mình một lối thoát để sống vui và khoẻ mạnh.
Không có ai cấm chúng ta nghe một chuyện buồn, nhưng đã là chuyện buồn thì trước đó, có lẽ đã là một câu chuyện vui cho nên sau đó, người vui mới thấy buồn khi thấy mình mất đi một niềm vui.
Vì vậy, đọc câu chuyện buồn để rồi sau đó, mình phải cho nó qua đi.
Nhưng thơ là tâm sự riêng tư và mời quý anh chị thưởng thức một chuyện tình buồn qua thơ của anh Trần Văn Lương với bài thơ dưới đây.

4 câu thơ này của anh Lương đã gợi cho tôi 4 câu thơ nối tiếp, gửi quý anh chị đọc cho vui .

"Vướng víu bước hoàng hôn,
Mảnh hồn đơn quýnh quáng
Sục tìm trong dĩ vãng
Chuỗi ngày tháng chìm sâu."
thơ Trần Văn Lương

Riú tít chim về thôn
Hồn cô đơn đã giảm.
Thôi tìm chi dĩ vãng
Lãng đãng rồi lặng sâu.
Caroline Thanh Hương

Kính gửi đến quý anh chị con cóc cuối tuần.
Dạo:
    Xưa không dám tỏ một lời,
Để cho vất vả một đời tìm nhau.

Cóc cuối tuần:

    Cuối Nẻo Tìm Ai
   (Dựa trên lời kể của CTT, một người ôm mối tình câm        
    trên 60 năm, đến giờ phút này vẫn một mình một bóng,
      và chỉ mong gặp lại người xưa trong giây phút để
    được một lần nói lên câu mà ngày xưa không dám tỏ)

Vướng víu bước hoàng hôn,
Mảnh hồn đơn quýnh quáng
Sục tìm trong dĩ vãng
Chuỗi ngày tháng chìm sâu.
               x
           x      x
Mình bảy tuổi quen nhau,
Hai mái đầu vô tội,
Sáng trưa cùng chung lối,
Cắp sách lội đến trường.

Hoa dại hát vang đường,
Bùn lầy vương gót mỏi.
Miệng cười cười nói nói,
No đói chẳng hề hay.

Áo trắng gió đùa bay,
Phượng hồng lay giấc mỏng.
Nụ hoa tình bé bỏng,
Vẫn chiếc bóng lặng câm.

Rồi vùn vụt tháng năm,
Em trăng rằm mười sáu.
Tim anh dần rỉ máu,
Về nương náu trong mơ.

Thời gian chẳng đợi chờ,
Em sang bờ bỏ bến.
Anh miệt mài chinh chiến,
Đành lỡ chuyến đưa nhau.

Vai quảy gánh buồn đau,
Chân đạp nhầu kỷ niệm,
Tình xưa chưa nỡ liệm,
Tạm giấu giếm buồn thương.

Từ mưa gió sa trường,
Đến phố phường nắng gắt,
Lòng bồi hồi quặn thắt,
Se sắt nhớ ngày nao.

Rồi vận nước lao đao,
Mình đớn đau mất nước,
Chốn thanh bình thuở trước,
Nay rách mướp điêu tàn.

Anh chịu cảnh tan đàn,
Gian nan tù mấy chuyến.
Rồi Trời cho vượt biển
Lần đến bến tự do.

Dẫu cố sức thăm dò
Khách qua đò thuở trước,
Nhưng cày xuôi cuốc ngược,
Vẫn chẳng được tin người.

Thê thiết cuộc đổi đời,
Mênh mông trời cách biệt,
Nhớ thương dù da diết,
Nào biết hỏi nơi đâu.

Giấc mộng cũ dìm sâu,
Hoa sầu kia vẫn nở.
Mình chắc không duyên nợ,
Nên khiến lỡ chuyến tàu.

Bảy mươi mấy tuổi đầu,
Tóc râu đà bạc trắng,
Chặng cuối đường cay đắng,
Buồn chẳng gặp lại nhau,

Để được nói một câu
Từ lâu không dám tỏ,
Và xem người gái nhỏ
Xưa có thấu gì không.
               x
           x      x
Chí choé trận mưa đông,
Ánh đèn chong vụt tắt.
Người bàng hoàng dụi mắt,
Lạnh ngắt vách phòng khuya.
         Trần Văn Lương
            Cali, 1/2018
 
Tiếp theo bài thơ là một bài viết để suy ngẫm




Ai cũng muốn sống thật hạnh phúc và trọn vẹn nhưng cuộc sống thường 8, 9 phần không như ý muốn. Vậy chúng ta phải sống như thế nào để khi từ giã cõi đời vẫn cảm thấy hài lòng với chặng đường đã đi qua?

Sự lung linh của pháo hoa, sự điêu tàn của lá rụng, sự quay trở về với cát bụi khi kết thúc tiến trình của sinh mệnh là những hiện  thực mà chúng ta bất lực không thể nào cải biến. Cũng như ngọn núi kia, cho dù có cao và hiểm trở tới đâu, vẫn không thể làm khó bước chân của những người muốn chinh phục khám phá.
Ai trong đời rồi cũng một lần cảm thấy bế tắc và tuyệt vọng, lòng không thôi cảm thấy chới với giữa dòng đời xô bồ, bản thể nhỏ bé đến cùng cực, có những lúc sống trong khoảnh khắc nhen nhóm ý nghĩ buông xuôi, tâm hồn gần như gục ngã, mất niềm tin, mất hy vọng, trước mặt chỉ còn là một khoảng không đen đặc, đầy đau đớn.
Ai trong đời rồi cũng một lần cảm thấy bế tắc và tuyệt vọng, lòng không thôi cảm thấy chới với giữa dòng đời xô bồ. Ảnh dẫn theo .musixmatch.com
Có một câu chuyện đáng để chúng ta suy ngẫm:
“Có một tỷ phú sống trong căn biệt thư xa hoa. Nhưng một ngày kia mắc bệnh hiểm nghèo, ông chợt nhận ra rằng tất cả những gì là danh vọng, tiền tài và vật chất, thực ra đều hư vô như mây khói.
Trong lúc cảm thấy bế tắc và tuyệt vọng vì biết rằng không thể sống lâu nữa, ông bèn tìm đến một vị danh y để xin lời khuyên. Sau khi bắt mạch, danh y nói với ông rằng: “Bệnh của ông ngoài cách này ra thì không thuốc nào có thể chữa khỏi. Tôi sẽ kê cho ông ba đơn thuốc, ông cứ theo đó mà làm, hết đơn thứ nhất thì chuyển sang đơn tiếp theo”.
Vị tỷ phú về nhà, trong lòng phấp phỏng hy vọng. Ông lấy đơn thuốc đầu tiên ra và đọc: “Hãy đến một bãi biển và nằm đó khoảng 30 phút, làm liên tục như vậy 21 ngày”. Mặc dù thấy khó hiểu, nhưng ông vẫn quyết định ra bờ biển. Ông lang thang một vòng rồi ngả lưng nằm trên bãi cát. Bất chợt một cảm giác nhẹ nhàng và khoan khoái vô cùng bao trọn thân thể ông. Vì trước đây công việc bận rộn nên ông không có cơ hội nghỉ ngơi. Nay ông có thể tĩnh tâm lại để lắng nghe tiếng gió thổi vi vu, tiếng sóng biển rì rào hòa lẫn với tiếng kêu thánh thót của đàn hải âu gọi bầy… Trái tim ông bỗng thổn thức, chưa bao giờ ông có được cảm giác thoải mái như bây giờ.
Ngày thứ 22, ông mở đơn thuốc thứ hai, trong đó viết: “Hãy tìm 5 con cá hoặc tôm rồi thả chúng xuống biển, liên tục như vậy trong 21 ngày”. Trong lòng ông đầy rẫy những băn khoăn, nhưng vẫn cặm cụi đi nhặt tôm cá rồi thả chúng ra biển. Ngắm nhìn từng con vật bé nhỏ được trở về với biển khơi, trong lòng ông không nén nổi xúc động.
Ngày thứ 43, ông đọc đơn thuốc thứ ba: “Tìm một cành cây và viết những điều khiến ông cảm thấy không hài lòng lên bãi cát”. Nhưng khi ông vừa viết xong, thủy triều lại cuốn tất cả xuống biển. Ông lại viết, sóng lại cuốn đi, lại viết, lại cuốn đi, rồi lại viết, và lại cuốn đi… Ông bật khóc nức nở vì chợt hiểu ra tất cả. Khi về nhà, ông cảm thấy toàn thân nhẹ nhàng, tinh thần chưa bao giờ thoải mái và tự tại đến thế, thậm chí ông cũng không còn sợ cái chết nữa”.
Trên thế giới không có sự lựa chọn nào là mười phân vẹn mười, tất cả những lựa chọn đều cần phải trả giá. Bạn không thể đồng thời có được sự lộng lẫy của mùa xuân và tràn ngập lá vàng của mùa thu. Bạn muốn chỉ có quyền thế có lẽ cần hy sinh tự do, bạn muốn chỉ có tiền bạc có lẽ cần phải hy sinh gia đình, bạn chỉ muốn theo đuổi công danh sự nghiệp, có lẽ cần hy sinh sức khỏe và gia đình.Con người sống trên cõi đời này là khổ, bởi vậy Phật dạy:“Cho đi đừng hối hận; mất rồi cũng đừng tiếc nuối”.
Khi bạn mất đi một thứ gì đó là bởi vì thứ ấy chưa bao giờ thực sự thuộc về bạn, cho nên đừng quá nuối tiếc và theo đuổi nữa. Ảnh dẫn theo brainyquote.com
Kỳ thực, khi bạn mất đi một thứ gì đó là bởi vì thứ ấy chưa bao giờ thực sự thuộc về bạn, cho nên đừng quá nuối tiếc và theo đuổi nữa.
Kỳ thực, cuộc sống quá mệt mỏi là bởi vì phần nhỏ là do cuộc sống và phần lớn là do dục vọng, lòng tham và sự phàn nàn của chúng ta tạo ra.
Đừng để ngày hôm qua chiếm cứ quá nhiều ngày hôm nay của chúng ta.
Cuộc đời không phải mỗi lần cho đi đều có thể nhận được kết quả như ý muốn. Những thứ được coi là vốn có thường chỉ có thể đáp ứng một ham muốn nhất thời, chúng ta có thể đòi hỏi một cách tùy ý, toàn tâm để cho đi, tùy ý để hiển thị, cố ý để theo đuổi nhưng đừng chiếm hữu suốt cả cuộc đời.  
Còn có một câu chuyện khác kể rằng:
“Có một người lữ hành, lúc đi dọc bờ của một con sông lớn đã nhìn thấy một bà lão đang vì muốn vượt qua sông mà buồn rầu. Trong lúc sức cùng lực kiệt, anh ta vẫn dùng hết sức lực của mình giúp bà lão qua sông; kết quả là sau khi qua sông, bà lão một câu cũng không nói đã vội vàng rời đi. Người lữ hành rất hối hận. Anh ta cảm thấy có vẻ như nỗ lực giúp đỡ bà lão là một hành động không đáng giá bởi vì đến một câu “cảm ơn” anh ta cũng không nhận được.
Nào ngờ đâu, chỉ vài tiếng sau, lúc anh ta đã mệt tới mức không thể di chuyển, có một người thanh niên bắt kịp được anh ta. Người thanh niên này nói: “Cảm ơn anh đã giúp đỡ bà nội của tôi, bà tôi dặn tôi mang những thứ này tới cho anh dùng”. Nói xong, người thanh niên liền lấy ra lương khô, tiếp đó cả con ngựa bên mình cũng đem tặng cho anh ta. Người lữ hành lúc này vừa kinh ngạc vừa vô cùng cảm kích sự giúp đỡ của người thanh niên. Trong lòng anh ta bất giác hối hận vì đã vội có ý trách bà lão”.
Đừng vội vàng yêu cầu cuộc sống phải cho bạn tất cả đáp án, đôi khi bạn cần phải kiên nhẫn mà chờ đợi. Ảnh dẫn theo amazon.com
Thông qua câu chuyện này, bạn hiểu được điều gì?
Đừng vội vàng yêu cầu cuộc sống phải cho bạn tất cả đáp án, đôi khi bạn cần phải kiên nhẫn mà chờ đợi. Cho dù bạn đứng trước thung lũng mà hét lớn thì cũng cần phải chờ đợi một lúc mới lại nghe được hồi âm kéo dài đó.

Cũng có nghĩa là, cuộc sống luôn luôn cho bạn câu trả lời, nhưng không lập tức đem tất cả nói cho bạn biết. Trong cuộc sống, bạn vốn nên cho đi đừng mong nhận lại; cho đi để cảm thấy tâm mình bao dung rộng lượng; không mong nhận lại để cảm thấy tâm nhẹ nhàng không gánh nặng, không tức giận nếu không được như ý muốn. Sự cho đi không mong nhận lại luôn làm tâm bạn thoải mái nhất, nhẹ nhàng nhất và hạnh phúc nhất.
Tuy vậy quy luật của cuộc sống vẫn là cho đi luôn có hồi báo. Hồi báo không xuất hiện ngay sau khi bạn cho đi, nhưng trong khoảnh khắc bạn không ngờ đến, một khoảnh khắc thích hợp nhất, một khoảnh khắc mà bạn cần nhất thì hồi báo sẽ xuất hiện, đó chính là vẻ đẹp của cuộc sống mà có lẽ bạn chưa để ý tới.
Có những thời điểm, bạn cảm giác như mọi thứ đều chống lại mình, tưởng rằng mình không chịu đựng hơn được nữa, những lúc ấy hãy nhớ điều này.
Khi đối đãi với bản thân, chúng ta nhất định phải trân quý và đối xử thật tốt, bởi vì đời người không dài và thân người là khó được nhất.
Khi đối đãi với người khác, chúng ta càng cần phải trân quý và đối xử tốt hơn nữa, bởi vì nhân duyên kiếp này, kiếp sau khó gặp lại.
Trong lúc lơ đãng tình cờ gặp nhau có thể để lại cho ta nhiều điều, chỉ một lần tình cờ gặp gỡ đơn giản rồi bỏ qua cũng có thể để lại những ký ức không phai nhạt mãi trong lòng.
Đời người tưởng dài nhưng kỳ thực lại quá ngắn ngủi! Hãy quý trọng mỗi lần gặp mặt. Ảnh dẫn theo wikipedia.org
Hai người yêu thương nhau nhưng không thể ở gần nhau thì sẽ không thể đi cùng nhau. Đời người tưởng dài nhưng kỳ thực lại quá ngắn ngủi! Hãy quý trọng mỗi lần gặp mặt.
Tình yêu thương có thể khiến con người quên đi thời gian nhưng thời gian cũng có thể khiến con người quên mất tình yêu thương.
Kiên Định
 


7 mẩu chuyện đáng suy ngẫm về cuộc sống: “Bên cạnh đường vẫn có đường”
Thứ bảy, 06/01/2018 | 12:01 GMT + 72,174 lượt xem
Khi gặp tình thế tiến thoái lưỡng nan, hãy suy nghĩ, nhìn nhận vấn đề theo một góc nhìn khác, có lẽ sẽ hiểu được: “Bên cạnh đường vẫn có đường”.
Mẩu chuyện thứ 1
Người chồng tan làm về nhà, nhìn thấy vợ đánh con trai. Mặc kệ họ, anh này đi thẳng vào bếp, nhìn thấy một nồi bún mọc đặt trên chiếc bàn thấp, liền múc một chén. Ăn xong thấy vợ vẫn còn đang đánh con trai, anh này không chịu nổi nữa, bèn nói: “Dạy con nhỏ không được cứ dùng bạo lực, phải giảng giải lý lẽ!”
Người vợ nói: “Một nồi bún mọc đang ngon lành như thế mà thằng bé lại đổ nước tiểu vào, anh nói xem có bực hay không?”
Người chồng nghe xong lập tức nói: “Bà xã nghỉ một lát đi, để anh đánh!”
*Người ngoài cuộc luôn có thể bình thản, người trong cuộc mấy ai có thể giữ được bình tĩnh? Vậy nên, đôi khi đừng dễ dàng bình phẩm, phê phán bất cứ ai, bởi vì bạn không phải là người trong cuộc…
(Ảnh: Internet)
Mẩu chuyện thứ 2
Một nhóm đào vàng đi trong sa mạc, mọi người đều bước đi nặng nhọc, đau đớn, chỉ có một người là bước đi vui vẻ. Người khác hỏi: “Vì sao anh lại thoải mái thế?”
Anh ta cười nói: “Bởi vì tôi mang ít đồ nhất”.
*Thì ra niềm vui rất đơn giản, chỉ cần ít thôi là được rồi.
(Ảnh: Internet)
Mẩu chuyện thứ 3
Một người lái xe trên con đường nhỏ trong núi, khi anh đang thoải mái ngắm nhìn phong cảnh tuyệt đẹp thì đột nhiên người tài xế lái chiếc xe ngược chiều kéo cửa sổ xuống và hét lớn: “Heo!”
Anh này càng nghĩ càng tức, anh cũng kéo cửa sổ xuống mắng: “Anh mới là heo!”
Vừa mắng xong thì anh tông vào một đàn heo đang qua đường.
*Đừng nên nóng vội mà hiểu lầm ý tốt của người khác, như vậy sẽ chỉ khiến bản thân chịu thiệt thòi. Trước khi chưa hiểu rõ sự việc, hãy học cách kiềm chế cảm xúc, kiên nhẫn quan sát nhằm tránh hối hận sau khi sự việc xảy ra.
(Ảnh: shutterstock.com)
Mẩu chuyện thứ 4
Gà con hỏi gà mẹ: “Có thể nào không cần để trứng để đưa con đi chơi được không?”
Gà mẹ đáp: “Không được, mẹ phải làm việc!”
Gà con nói: “Nhưng mẹ đã đẻ nhiều trứng lắm rồi!”
Gà mẹ nói với gà con một cách sâu sắc rằng: “Một ngày một quả trứng, con dao nằm bên cạnh, một tháng không đẻ trứng thì mẹ sẽ nằm trong nồi áp suất”.
Mẩu chuyện thứ 5
Người ăn xin: “Có thể cho tôi xin một trăm đồng được không?”
Người qua đường: “Tôi chỉ có 80 đồng thôi”.
Người ăn xin: “Vậy anh nợ tôi 20 đồng đấy”.
*Có những người luôn cho rằng mọi người nợ mình, luôn cảm thấy ông Trời cho họ không đủ nhiều, không đủ tốt. Lòng tham từ lâu đã thay thế lòng biết ơn.
(Ảnh: Internet)
Mẩu chuyện thứ 6
Một cái ổ khóa kiên cố móc trên cổng, thanh sắt dùng hết sức lực mà vẫn không thể mở ra được.
Chìa khóa đến rồi, thân hình nhỏ bé gầy gò tra vào ổ khóa, nhẹ nhàng xoay một vòng, ổ khóa kêu “cạch” một tiếng rồi mở ra.
Thanh sắt tò mò hỏi: “Vì sao tôi bỏ rất nhiều sức lực cũng không mở được, còn cậu lại dễ dàng mở ra được vậy?”
Chìa khóa nói: “Bởi vì tôi hiểu trái tim của anh ta nhất”.
*Trái tim của mỗi người đều giống như ổ khóa kia vậy, thanh sắt càng cứng càng không mở ra được, chỉ có tinh tế cảm nhận thì mới có thể trở thành chiếc chìa khóa, đi vào lòng người khác để hiểu họ.
(Ảnh: Internet)
Mẩu chuyện thứ 7
Lão hòa thượng già hỏi chú tiểu: “Nếu con bước đến một bước là chết, bước lùi một bước là mất mạng, vậy con nên chọn thế nào?”
Tiểu hòa thượng không do dự nói: “Con sẽ đi sang bên cạnh”.
*Khi gặp tình thế tiến thoái lưỡng nan, hãy suy nghĩ vấn đề theo một góc nhìn khác, có lẽ sẽ hiểu được: Bên cạnh đường vẫn có đường.
(Ảnh: Pixabay)
Ngọc Trúc