Translate

Libellés

mardi 27 décembre 2022

Những bài tập thể thao nhẹ nhàng tốt cho sức khỏe người lớn tuổi.

Kính gửi quý anh chị bài tập sức khỏe, ở tuổi nào, chúng ta cũng cần có những bài tập thể thao hạp với tuổi của mình, nhẹ nhàng hay sôi nổi, như bơi lội, đi bộ hay chạy bộ đều tốt cả.

Kính chúc quý anh chị những ngày cuối năm vui, khỏe, haịnh phúc bên gia đình và người thân.

Caroline Thanh Hương

 

 

tt tt

 

BÀI TẬP BÀN TAY ĐỂ TRỊ BỆNH

Trung y nói, tay là bộ phận thu nhỏ của lục phủ ngũ tạng trong cơ thể người. Dưỡng tay để trị bệnh vừa không tốn tiền, không có tác dụng phụ, mà hiệu quả lại rất tốt. Ai cũng nói bệnh người già là một chuyện phức tạp, thực ra chỉ cần chăm sóc đôi tay là giải quyết được hết!

8 động tác tay dưới đây chuyên dành cho 8 loại bệnh mà người già rất hay gặp. Sau khi làm xong sẽ cảm thấy thoải mái khắp người. Bắt đầu từ hôm nay hãy thực hiện theo như hướng dẫn dưới đây, khỏi còn lo các bệnh tay chân tê liệt, bệnh tim phổi, bệnh về mắt…
Những điều cần chú ý
Trong hình chỉ là động tác làm mẫu, để đạt hiệu quả nhất định phải chịu khó tập luyện đầy đủ số lần yêu cầu.
Thực hiện trước khi ngủ và sau khi thức dậy .
Trong ngày có thể tùy ý thực hiện vài động tác để chăm sóc cơ thể.

1. Đấm thẳng 36 lần: Phòng trị bệnh về mặt

Đối tượng thực hiện: Người có thị lực mơ hồ, viêm mũi, đau rang hoặc để phòng tránh cảm cúm.

2. Lòng bàn tay đấm nghiêng 36 lần: Phòng tránh xương thoái hóa

Đối tượng thực hiện: Người hay đau đầu, đau cổ; phòng tránh gai xương; thoái hóa xương.

3. Cổ tay đấm nhau 36 lần: Phòng bệnh tim phổi

Đối tượng thực hiện: Người dễ bị bệnh tim hay đau ngực, tức ngực.

4. 10 ngón nắm chéo nhau 36 lần: Chống tê liệt

Đối tượng thực hiện: Người có vấn đề hệ thần kinh ngoại vi như tê tay, tê chân v.v.

5. Nắm đấm vào lòng bàn tay mỗi cái 36 lần: chống mệt mỏi

Đối tượng thực hiện: Người cần tỉnh táo, loại trừ mệt mỏi.

6. Bàn tay đánh nhau 36 lần: Phòng trị các vấn đề nội tạng

Đối tượng thực hiện: Người có bệnh tiểu đường, cần điều chỉnh chức năng nội tạng.

7. Chà xát 2 vành tai tai 36 lần: Thúc đẩy hệ tuần hoàn huyết dịch

Đối tượng thực hiện: Người cần tăng cường hệ tuần hoàn máu, nhất là phần đầu, phần mặt giúp ích cho việc phòng tránh huyết đóng cục.

8. Úp lòng bàn tay lên mắt: chống mắt lão hóa

Đối tượng thực hiện: Người dễ bị cận thị, lão hóa và thị lực mơ hồ.

Các bài thể dục ngón tay này có không nhiều động tác nhưng rất hiệu quả, khuyến cáo mọi người đều nên học và tích cực thực hiện để cơ thể khỏe mạnh, đẩy lùi bệnh tật và lão hóa!

 

tt tt

Phạm Nga và bài Ký CHUYỆN ‘ĂN NOEL’, ‘CHƠI NOEL’ MỘT THỜI… và nghe nhạc Jingle Bells, Youtube Caroline Thanh Hương.

 Kính mời quý anh chị đọc bài ký của anh Phạm Nga và xem vài kiểu ác dài Việt Nam năm 2022.

Trước những năm 1975, ai trong chúng ta cũng có những mùa lễ Giáng Sinh khác nhau, kỷ niệm xưa bao giờ cũng đẹp, đáng nhớ, nhưng ngày hôm nay, chúng ta cũng có những mùa Giáng Sinh mới của một thế kỷ mới và sau một đại dịch của thế kỷ đã bắt đầu và còn chưa chấm dứt, hy vọng chúng ta sẽ có thêm những kỷ niệm vui hơn những ngày tháng cũ.

Cám ơn anh Phạm Nga đã gửi bài cho Noel mà tôi thì ngày càng bận việc nhà, việc làm nên bài post hơi chậm.

Quý anh chị thích nghe một chuyện cũ không?

Mời xem thêm youtube iới thiệu phiên bản gốc Con Ma Nhà Họ Hứa, năm một chín bảy ba, ít hình ảnh về các trận đá banh trước đây.

Cám ơn  anh đã mời xem bài sưu tầm.


Bonnie Cho

Caroline Thanh Hương

 

 

CHUYỆN ‘ĂN NOEL’, ‘CHƠI NOEL’ MỘT THỜI…

PhạmNga

 

1.

Xa xưa, vài năm đầu thập kỷ 60 thế kỷ trước, chiến tranh còn chưa khốc liệt mà chỉ mới có mặt đâu đó ở những vùng rừng núi thật xa đô thành Sài Gòn, vào ban đêm thỉnh thoảng mới nghe tiếng đại bác chợt vọng về thành phố. Thanh bình như thế, bọn nhóc dân Sài Gòn như tôi tha hồ háo hức trông chờ những lễ hội lớn lao, thật vui vẻ là lễ Giáng sinh /Noel và đi liền là Tết dương lịch.

Cứ bắt đầu nghe bản nhạc Jingle Bells vang vang ngoài phố cùng hình ảnh ông già Noel cỡi xe tuần lộc, tươi cười trên những tấm thiệp đẹp đẽ bày bán nơi vỉa hè là tôi đã vô cùng nôn nao, hí hửng. Bọn trẻ, bọn thanh thiếu niên nam nữ ở đâu chẳng thế, lúc nào cũng chộn rộn trong những mùa hoan lễ!

Và chính vào thời thiếu niên ấy, tôi bắt đầu hiểu lễ mừng Chúa Giáng sinh hằng năm không chỉ là sinh hoạt tín ngưỡng của riêng người Thiên Chúa giáo mà thực tế còn là một lễ hội lớn của toàn cầu, gắn liền với lễ hội đón Năm Mới của toàn nhân loại, không phân biệt tôn giáo, sắc tộc, màu da, châu lục… nào. Theo ý nghĩa ấy, đối với dân Sài Gòn lễ hội Giáng sinh/Noel ngoài phần ‘lễ’ trang trọng gồm các nghi thức và cầu nguyện còn có phần ‘hội’ tưng bừng, đó là: vui chơi, họp mặt, tiệc tùng, hẹn hò, chúc tụng, tặng quà qua lại, khiêu vũ,… Và theo ghi nhận của cậu nhóc-tôi, cái hay nhất thời đó là nhiều dân Sài Gòn gốc giáo dân sẵn sàng rủ, mời bạn bè thuộc tôn giáo khác cùng ‘ăn Noel’, cùng ‘chơi Noel’ đề huề, vui vẻ.

Đến ngày 24 tháng 12 và trọng tâm là đêm 24 tháng 12 (phương Tây gọi là Christmas Evening, nói tắt là Christmas Eve.), người theo đạo Thiên Chúa đến nhà thờ dự lễ mừng đón Chúa, trong khi tại nhà tiệc Noel đã sẵn sàng! Vâng, đối với đại đa số trong chúng ta, chuyện ‘ăn Noel’ đứng đầu trong các tiết mục ‘chơi Noel’. Ngay đối với những cặp tình nhân, cứ cho là chuyện ăn diện thật đẹp, hẹn hò cùng nhau đi chơi Noel là quan trọng nhất, lựa chọn trên hết đi, nhưng mấy đứa đi chơi vung vít đến 12 giờ đêm cũng sẽ tìm đến một tiệc Noel nào đó thôi, bởi khi mọi người nói ‘ăn Noel’ thì không gì khác hơn là bữa tiệc tưng bừng tại nhà vào đêm 24 tháng 12 để cùng mừng Chúa ra đời. Tiếng Pháp gọi cái tiệc tưng bừng này là réveillon (có nghĩa là bữa ăn nửa đêm vào đêm Noel hoặc đêm giao thừa dương lịch).
Có điều là, dù nói đêm Noel nhằm mừng Chúa ra đời và do theo Kinh Thánh, Chúa ra đời đúng 12 giờ đêm nên tiệc réveillon khai mạc vào đúng nửa đêm, nhưng thực tế nhiều tiệc réveillon khai mạc sớm hơn và kéo dài; đến đúng 12 giờ đêm thì mọi người sẽ nâng ly, cùng hò reo mừng Chúa ra đời. Thậm chí, có những nhóm bợm nhậu đã gầy độ - gọi là nhậu Noel – từ trưa ngày 24, và tất nhiên, tay bợm nào còn ‘sống sót’ đến 12 giờ đêm thì tửu lượng thật đáng nể.

 

2.

Đêm Noel thời đó, dù biết ngoài đường thế nào cũng kẹt xe dân Sài Gòn vẫn đổ ra đường, dạo phố Tự Do, Lê Lợi, Nguyễn Huệ… tráng lệ đèn hoa, đặc biệt rực rỡ là khu vực nhà thờ Đức Bà quận Nhứt và nhà thờ Đức Bà Tân Định. Rồi ai nấy trở về nhà mình hay nhà bạn bè/người thân, cùng nhau ngồi vào tiệc réveillon nhất định kéo dài. Riêng với dân uống rượu, Noel luôn là một cái cớ quá đẹp cho các ông chè chén thâu đêm trong cái lạnh nhè nhẹ, thật thú vị của đêm tàn năm.

Năm nào cũng vậy, bác Phán, bạn bố tôi, một con chiên ngoan đạo, cũng mời toàn thể gia đình Phật giáo chúng tôi đến chơi ở nhà bác suốt đêm 24, hay ít ra phải có mặt lúc nửa đêm để cùng ăn réveillon.

Đối với cậu bé háo ăn là tôi, người ta mừng Chúa ra đời bằng tất cả tình cảm kính yêu Chúa là rất tốt, nhưng thật tốt hơn nhiều khi có thêm món gà tây tuyệt vời như ở nhà bác Phán. Hồi đó, tôi tưởng tượng vào ngày lễ Phật đản, thay cho mâm cơm chay của bà ngoại và mẹ tôi, sẽ là bữa tiệc như tiệc réveillon đêm Noel thì hay quá! Vào cái đêm đặc biệt này, tôi còn được người lớn cho phép uống một tí rượu vang nữa.

Chưa hết, bác Phán còn nghiêm trang cho biết do nghe tôi ở tháng 11 đã được lãnh bảng danh dự “đỏ” trong lớp (hồi đó, nhà trường khen thưởng học sinh giỏi học hằng tháng bằng 3 loại bảng danh dự in màu đỏ /xanh /vàng cho 3 hạng: nhất /nhì/ba) ông già Noel đã quyết định có phần thưởng cho tôi – y như tất cả những trẻ em ngoan ngoãn, học giỏi trên trái đất này nhân mùa Giáng sinh – và đêm nay, ông đã nhờ chủ nhà chuyển tới cậu khách ‘nhí’ một món quà Noel thật xinh xắn, tương tự như đám con trong nhà này đã được nhận trước đó…

Ông già Noel muôn đời tốt bụng! Và bác Phán – người chuyển quà của ông – cũng tốt bụng không kém dù bác có hơi đãng trí, quên mất rằng tôi lúc ấy đã là một thiếu niên, dễ gì bị gạt về sự tồn tại huyền thoại của thánh Santa Claus ở thế kỷ 20 cùng các trò ma mãnh của ông ấy, như chui ống khói vào nhà, bí mật để quà tặng trên đầu giường cho bọn trẻ khi chúng còn say ngủ với những giấc mơ thật đẹp… Không sao cả, vì không gì sung sướng, hạnh phúc hơn cho bằng làm con nít mà được người lớn gạt gẫm kiểu này. Cứ để cho bác Phán phỉnh tôi vì đó là biểu hiện tấm lòng bác yêu thương tôi không khác con cái nhà bác mà chia đều quà cáp mùa Giáng sinh.

Vào thời ấy sao người ta có thể sống dễ chịu và rộng mở thương yêu đến thế? Hình như ai nấy đều an tâm, miệt mài làm việc trong một nền kinh tế vững mạnh, đến nổi vàng y khá rẻ, tiền Việt Nam đồng cao giá hơn tiền won của Đại Hàn. Giới đi làm ăn lương là quân nhân và công chức (hồi đó nói tắt là quân-công) ở mọi cấp bực lớn nhỏ đều có lãnh phụ cấp gia đình (tức lương vợ, lương con) cùng nhiều loại phụ cấp khác, như: phụ cấp gia đình, phụ cấp đắt đỏ, phụ cấp chức vụ, phụ cấp độc hại, phụ cấp bằng cấp v.v… Trong nước rất hiếm khi nghe nói đến nạn công chức tham nhũng. Ngày nay, thỉnh thoảng người ta còn nhắc một cách ngắn, gọn đến nền kinh tế – xã hội thời đó với cái tên “hồi một người đi làm nuôi cả nhà”. Mọi người được đãi ngộ và kiếm sống xứng đáng với mồ hôi cần lao mình bỏ ra. Để rồi, điẻn hình như vào mùa Giáng sinh, người ta sống tương thân tương ái, sẵn lòng chia xẻ những gì mình có với bạn bè, không phân biệt giai cấp xã hội, tôn giáo, học thức…

Như rất tử tế là những ông chủ người ngoại quốc rất hào phóng với nhân viên thuộc cấp người Việt. Không riêng gì ông xếp Tây bụng bự ở chỗ làm của bố tôi và bác Phán là công ty đồn điền Michelin, nhiều ông xếp Tây khác, như ở công ty đồn điền S.I.P.H., hãng bia La Rue, hãng xe L’U.C.I.A. v.v… cũng tặng quà Noel rất hậu hĩnh cho nhân viên. Cứ cuối tháng 12 hằng năm, ít nhiều tùy theo cấp bực và năng lực, mỗi nhân viên người Việt lãnh thêm lương tháng 13 cùng một phiếu tặng đùi trừu (gigot), chai rượu, lóc bia La Rue loại đặc biệt nhãn xanh (trên thị trường chỉ có nhãn đỏ) … Hay vào sáng ngày 24, phố phường đông vui, nhộn nhịp, tôi được bố tôi chở đến Givral, cửa hàng thực phẩm cao cấp nhất Sài Gòn thời ấy. Bố tôi đưa ra phiếu tặng của chỗ làm và nhận cái đùi cừu lạnh cứng. Tôi hỉnh mũi hãnh diện vô cùng vì thịt cừu (hay thịt ngỗng, thịt gà tây) vốn là những món ăn sang trọng, cao cấp kiểu Tây mà không phải dân có tiền nào cũng có được trong tiệc Giáng sinh.

 

3.

Trước biến cố máu lửa Mậu Thân 1968, cậu học sinh cuối cấp trung học là tôi đã biết hưởng thụ lễ hội Noel theo kiểu… không con nít nữa. Sau chính biến 1963, nền đệ nhất Công hòa sụp đổ cùng cái lịnh cấm khiêu vũ của bà cố vấn Trần Lệ Xuân, dân Sài Gòn vui chơi thoải mái hơn. Tôi nhớ là dù phải chăm chỉ học hành cho hai cái bằng tú tài I và II (hồi đó tú tài II còn thi cả vấn đáp môn sinh ngữ chính, như tôi đã thi với giám khảo người Pháp) nhưng khi có mấy ngày lễ nghỉ học cũng phải nghỉ xả hơi, nên cứ đến Noel là xin ba mẹ đi chơi -  cụ thể là đi chơi với bạn. Chuyển biến tâm sinh lý theo-tuổi của tôi cũng thuận theo tự nhiên thôi. Đó là, mấy năm trước còn nhỏ thì cứ đêm Noel là theo ba mẹ đến nhà bác Phán ăn réveillon rất đả, nhưng giờ lớn rồi, tự nhiên cái háo hức ‘ăn Noel’giảm đi, thay vào đó là hăm hở ‘chơi Noel’ với bạn, trong đó có… bạn gái mà bọn tôi gọi là ‘đào’, như: ‘đào học Ma-ri Cút’, ‘đào biết nhảy để dẫn đi bal’.v.v…

Mà chơi với một nhóm bạn trong lớp, toàn con nhà khá giả cũng rất vui. Tôi đã thầm an tâm khi nhận ra mình khi là con nhà trung lưu mà chơi với đám “thiếu gia công tử” này cũng không đến nỗi là dựa hơi, chơi ké vì tôi vừa là tên học giỏi nhất đám, nên các cậu hay nhờ tôi chỉ bài. Đổi lại, khi các cậu hùn tiền lập một ban nhạc trẻ thì tôi được giữ vai rhythm guitar. Ban nhạc không có tên này hợp tác với bạn bè vừa trong trường vừa bên ngoài là 2 trường Pháp Marie Curie (gọi tếu là Ma-ri Cút) và Charles De Gaulle tổ chức khiêu vũ, nôm na là nhảy đầm, hay party (tiếng Anh) hay bal (tiếng Pháp, tức bal de famille, có nghĩa là khiêu vũ gia đình, nhưng giới trẻ chỉ nói gọn là đi “bùm” hay đi “ban”).

Bal Noel được tụi tôi mở suốt từ đêm 24/12 cho đến đêm giao thừa 31/12! Nhớ là ví dụ như Noel trúng vào thứ Sáu, thì chơi suốt cho tới thứ Sáu tuần sau – một tuần lễ. Cứ chiều tối là ăn-tơ-ni (bọn học trường Việt thường nói bừa như thế, trong khi đúng tiếng Pháp là en tenue, có nghĩa là diện đồ, lên quần lên áo), hẹn nhau kéo tới một biệt thự tư gia nào đó, nhảy nhót suốt đêm. Nếu ban nhạc “oải” rồi thì nghỉ, để băng ma-nhê hay đĩa 33 tours mà nhảy tiếp. Có một lần, khoảng 1 giờ sáng, tụi tôi nghỉ chơi, chở ‘đào’ về chợ Đa Kao, trong nhà lồng chợ có một chỗ bán đồ ăn uống suốt đêm tới sáng. Không rõ là ăn đêm hay ăn sáng nữa nhưng dân chơi Sài Gòn đều biết chỗ ăn uống bình dân nhưng ngon lành này. Tên chef d’orchestre (trưởng ban nhạc) ngớ ngẩn hỏi: “Tối mai đi đâu hả tụi bây?” Tôi cười: “Tối nay chớ tối mai gì? Đã một giờ rồi, qua ngày mới rồi mà!” Nghĩa là người ta vui chơi đến mất cả ý niệm thời gian.

Nhưng có quên gì cũng được nhưng phải nhớ là chỉ vài tiếng đồng hồ thôi, phải về nhà, tắm rửa sửa soạn, bỏ bộ cánh sang trọng mặc đi nhảy đầm ra mà mặc vô bộ quần xanh áo trắng để đến trường vì giữa Noel và Tết tây vẫn có mấy ngày đi học. Bọn trẻ chúng tôi thời đó phải làm sao học cho giỏi, cho khá (còn chơi thì… khỏi nói, nhất định giỏi!) mới được cha mẹ tin tưởng mà cho tự do đi chơi. Điều vô cùng quí giá là thời đó, đám thanh niên nam nữ con nhà giàu có, thế lực như thế mà chẳng bén mùi ma túy, thuốc lắc, thuốc kích dục… như thời nay. Có ghê gớm lắm là một lần, một tên trong đám lén lấy trong tủ rượu của ông ‘pô’ hắn một chai Hennessy ra cho cả bọn uống sec thử (không kèm soda), cho le lưỡi, lắc đầu chơi – vậy thôi.

 

3.

Rồi cuộc sống trôi theo năm tháng. Thời mới sau 30 tháng 4, lễ hội mừng Chúa Giáng Sinh, đón Năm Mới có lúc đã bị ai đó lên án là ‘trò ăn chơi, hưởng thụ của bọn tiểu tư sản’. Do đó, cứ đến ngày 24 Noel là một số (không phải tất cả) gia đình người Công giáo lặng lẽ đi nhà thờ hành lễ cho nhanh, gọn rồi trở về nhà. Còn giữa thời buổi khó khán, thiếu thốn mọi thứ, người dân phải xếp hàng mua gạo theo tiêu chuẩn lương thực chỉ có 12kg -15kg/người/tháng thì hãy quên đi cái tiệc réveillon thịnh soạn giữa đêm mừng Chúa ra đời mà người Sài Gòn, không phân biệt lương giáo đã cùng vô tư chia xẻ cho nhau những mùa Noel xa xưa…

Vào cuối tháng 12 năm 1979, từ chỗ làm là 1 nông trường trồng bo bo ở Củ Chi, tôi về phéptình cờ tôi gặp lại anh chàng trưởng ban nhạc cùng học ở lớp đệ nhị năm 1966 ngày xưa. Cha anh, một thương gia giàu sụ trước 30 tháng 4, đã nghèo mạt sau đợt đánh tư sản 1978. Còn anh, nguyên hạ sĩ quan quân đội CĐ cũ, học tập cải tạo mấy ngày xong thất nghiệp mãi mới kiếm được chỗ làm trong một hợp tác xã mây tre lá với đồng lương cùng tiêu chuẩn nhu yếu phẩm rất thấp.

Lúc ấy, thấy vẻ thiểu não của bạn mình, tôi rủ anh tối 24 tới nhà tôi nhậu lai rai chơi. Đúng hẹn, anh đến và, như cái thói quen khó cải tạo của bọn tư sản là tặng nhau quà Giáng sinh, anh cho tôi hai gói thuốc lá đen quốc doanh “Vàm Cỏ’ hay “Nông Nghiệp” gì đó.

Một tên là xã viên hợp tác xã, một tên là công nhân nông trường, đã tự tổ chức cái-gọi-là tiệc réveillon mừng đón Chúa ra đời gồm 1 lít rượu thuốc cùng mồi thiệt hẻo: đậu phộng rang và khô cá lóc! Lai rai đạm bạc mà cũng kéo dài đến 12 giờ đêm, nghe tiếng chuông nhà thờ báo hiệu thời khắc Chúa ra đời… Hai tên đã uống thật chậm, lặng lẽ nhắc chuyện cũ/người cũ, vài lúc cùng lặng im khá lâu mà mơ hồ hồi tưởng – như một sự níu kéo vô vọng – những kỷ niệm mờ nhạt về quãng đời yên vui là các mùa Noel trong quá khứ..., như thể loay hoay tìm lại hình ảnh hân hoan thời niên thiếu của mình, trong đó tôi không thể nào quên được những món ăn ngon, thơm, đặc biệt chỉ có trong đêm Giáng sinh…

Đến hôm nay, cuộc sống có dễ thở hơn, kinh tế ‘mở cửa’ giúp cho cư dân thành phố dễ kiếm việc làm, dễ có thu nhập hơn, do đó khi đến mùa Giáng sinh, nhiều người có thể tung tiền ra vui chơi hưởng thụ, như trang trí Noel thật rực rỡ tại tư gia và nơi làm việc hay rầm rộ đặt tiệc đãi réveillon ở nhà hàng… Riêng tôi, nhớ lại những mùa Noel đầy khó khăn, thiếu thốn từng trải qua, mơ ước thầm lặng của tôi là hằng năm, đến mùa Giáng sinh/Noel thì tất cả chúng ta có thể cùng theo kiểu thập niên 60 thế kỷ trước, đó là không hề phân biệt giàu nghèo, tôn giáo, thành phần xã hội…, sẵn lòng cùng nhau chia xẻ đồng đều những niềm vui và miếng ăn ngon mừng Chúa ra đời.

PHẠM NGA

(Tháng 12-2022)

 

 

 

Ao dai dep 35 vai nhung

Áo dài gấm 

Giữa muôn vàn mẫu áo dài hiện đại đẹp, chất liệu và màu sắc phong phú, áo dài vải gấm vẫn là xu hướng thịnh hành trong năm và được các tín đồ thời trang vô cùng ưu ái. Vải gấm cứng, có độ bóng cùng hoa văn chìm vô cùng sang trọng và quý tộc vừa sinh động lại vừa độc đáo. 

Ao dai dep 33 - Gam

Mẫu áo dài gấm đỏ nổi bật rực rỡ

Xem tiếp những ảnh khác khi click vào đường dẫn dưới đây.

Bật mí TOP 100 mẫu áo dài đẹp nhất năm 2022

 

Đi tìm Phiên Bản Gốc | Kinh Dị - Rùng Rợn - Nổi Da Gà | Vui lòng cho xin một Subscribe | Final World Cup 2018, few minutes watch before watching WC 2022 |

 

https://youtu.be/vUoGSaVE0WU?list=TLPQMTUxMjIwMjLT3UYOPHwzGA   .

 

https://youtu.be/J2udCdTt7wg?list=TLPQMTUxMjIwMjLT3UYOPHwzGA    .

 

 https://youtu.be/rYJjkzq1pec?list=TLPQMTUxMjIwMjLT3UYOPHwzGA   .

 

dimanche 25 septembre 2022

Phạm Nga và tản văn TẨN MẨN NHỮNG NỖI QUÊN, NIỀM NHỚ… và nghe thơ Thanh Hương phổ nhạc Nhớ Hay Quên.

Kính gửi quý anh chị bài tản văn của anh Phạm Nga và nghe lại một bài thơ của  Thanh Hương được phổ nhạc Nhớ Hay Quên.

tt 

Hiện tượng bệnh Covid lâu dài ra sao, mời quý anh chị vào đọc trong bài viết của báo Capital khi nhấn vào đường dẫn dưới đây.

 

Le Covid long, vecteur de disparités raciales et médicales aux Etats-Unis

Từ ngày ai mang căn bệnh mới Covid, sau đó tuy được thoát cơn hiểm nghèo, nhưng thần kinh rất nhiều người suy sụp gây ra những căn bệnh mới dưới hình thức bị stress...

Việc ra vào bệnh viện trở nên mối âu lo cho những người lớn tuổi, nhưng chúng ta phải chấp nhận sự rủi ro của cuộc đời.

Còn sống là còn trả nợ và bị lão hoá cũng là quá trình mà ai cũng phải đến nếu sống thọ.

Chúng ta sẽ là gánh nặng của người người thân và của xã hội và vì thế cứ vui sống thôi, hãy quẳng gánh lo âu đi, vì chuyện gì đến sẽ đến.

Chúc anh Phạm Nga và quý anh chị một ngày vui.

Cám ơn anh Phạm Nga đã gửi bài mới mà tôi thì chỉ kịp lưu vào blog hai tuần sau khi nhận được, mong quý anh chị thông cảm.

Nghe đọc sách Quẳng Gánh Lo Đi Và Vui Sống  


Tản văn

 

TẨN MẨN NHỮNG NỖI QUÊN, NIỀM NHỚ…

 

1.

Vài năm gần đây, càng bước vào tuổi già tôi càng hay sống hoài niệm quá khứ, thường chạnh lòng nhớ tới những điều xưa cũ, như những kỷ niệm, những biến cố, những gương mặt người thân, bạn bè… đã một thời hiện diện trong cuộc sống của mình.

Thường tự nhiên mà nhớ, mà lục lại kỷ niệm chứ ít khi cần ai hay điều gì tác động. Riêng vào các thời điểm kết thúc năm tháng, giao mùa mưa nắng… thì lại càng nhớ, ray rức, muộn phiền.

Có phải là điều dở hơi, lố bịch không một khi đã nhẹ gánh cơm áo, bớt đi nỗi lo vật chất như đa số trong chúng ta hiện nay thì có lúc chúng ta biến thành loài nhai lại kỷ niệm hay loài gặm nhấm cảm xúc, cứ như bày đặt sống “tâm linh”?

Thiển nghĩ, trong toàn bộ những khổ đau đời người, có cái thứ khổ âm ỉ ngấm ngầm đến từ hai thứ nợ: nợ từ quá khứ/sự nghiệp thăng trầm và nợ từ chia lìa, mất mát bởi “sinh ly, tử biệt”. Thành ra, khi no-cơm-ấm-cật ngồi buồn một mình hay chỉ bởi một chút khơi gợi tình cờ từ sinh hoạt, tin tức hằng ngày, mình lại chạnh lòng, như nhớ hai đấng sinh thành đã khuất bóng, nhớ những anh em trong nhà và bạn bè cố cựu đã chết khi còn trẻ hay chỉ mới trung niên - chưa kịp nếm mùi tuổi già; nhớ con gái còn chật vật ở xứ người; nhớ bạn thân vừa trải qua sinh tử trong ca mổ tim…. Xin lỗi – nhớ cả con chó xù Nhật-lai-ta tên là Misa, chỉ được nuôi bằng cơm thừa canh cặn thời vợ chồng mình còn khó khăn, thiếu thốn và nó đã chết vì già yếu, trong khi con Misa ngày nay (đặt cùng tên để tưởng nhớ Misa trước) được ăn món ngon, món sạch mà còn chãnh chọe không chịu….

Đúng ra là từ lâu hơn – cỡ chục năm gần đây – mình đã hay bị những đợt nhớ/quên chập chùng. Như vào cuối năm nào đó, bạn bè nhóm Triết thời cùng học Văn Khoa đông vui họp mặt Noel. Ngồi giữa tiệc vui lại chạnh nhớ những bạn vì cách xa địa lý, không thể có mặt cùng những bạn đã về cõi Vĩnh Hằng. Càng đông vui càng nhớ các bạn ấy thấm thía! Rồi nhớ, dù ngày bạn mất mình có cùng vài người bạn trong nhóm đến giúp tang ma và chuyển số tiền tương trợ do các bạn ở xa gởi về, và dù mình có dự bữa giỗ bạn một hai năm đầu, nhưng tệ là mấy cái tết rồi mình đã không ráng sắp xếp ghé thăm – chí ít cũng phải có điện/thư thăm hỏi – gia đình, con cái của bạn.

2.

Trên tất cả, mỉa mai nhất đến phải nhớ nhất là lần chính thức bị người khác vạch ra chứng hay quên của mình. Sau ngày dính Covid (tháng 11/2021), trí nhớ mình sa sút thấy rõ. Nghe dư luận râm rang nói về hội chứng hậu-Covid, mình tìm đến BV Thống Nhất ở Tân Bình. Hơn 10 năm trước, mình đã đến Lão khoa của BV này để chữa hiện tượng hay quên, hay ‘lẫn’. Nay (năm 2021), khoa Lão đã bị dẹp, khoa Tâm thần kinh bao luôn chức năng, nhiệm vụ của khoa này. Nghe mình khai bệnh xong, bác sĩ hỏi vài câu rồi bảo “Chú lập lại và ghi nhớ tên 5 món vật này nhé. Cái bàn. Cây viêt. Máy đo huyết áp…”. Bệnh nhân 73 tuổi lập lại xong xuôi, bác sĩ nói sang vài chuyện khác và đột ngột hỏi “7 lần 9 là mấy? Chú nhớ không?” rồi  “26 trừ 12 còn bao nhiêu?”., và cái kiểu làm toán nhanh này cũng được đưa ra 5 lần. Làm toán xong, bác sĩ bảo kể tên 5 món vật vừa nêu tên. Kết quả: bệnh nhân 73 tuổi chỉ nhắc lại được tên 3/5 món đồ vật phải nhớ, nghĩ mãi cũng không nhớ nổi 2 món còn lại; đồng thời chỉ làm đúng/nhanh được 3/5 bài toán nhanh, 2 bài toán cỏn lại thì ngắc ngứ, làm nhẩm trong đầu rất lâu mà cũng không đáp được… Ra toa thuốc, bác sĩ kết luận rằng bệnh nhân bị “Rối loạn trí nhớ - Rối loạn nhận thức (nhẹ) – Trầm cảm (nhẹ)”và an ủi “Về nguyên nhân bác bị những rối loạn trên thì chưa có chứng minh chính thức là hậu-Covid mà rất có thể là do mất ngủ kéo dài và lo nghĩ – như bác đã khai. Nay BS cho thuốc uống 1 tháng xem sao. Thuốc ngủ trong toa thì bác nên uống, đừng bỏ bởi ở đây BS cho liều nhẹ nhất, đừng ngại bị lậm thuốc ngủ. Bác cũng cần ăn uống, nghỉ ngơi, vận động tốt. Tháng sau nhớ đi tái khám”.

 

2.
Mặt trái của Nhớ là Quên. Sự quên lãng phá hoại những ghi nhớ chắt chiu của mình. Như có lần, đang lúc bận chạy công việc gấp ở vùng Phú Nhuận thì tình cờ gặp chị bạn, dáng gầy yếu trong bộ nâu sòng, chị lầm lũi băng qua đường… Định bụng phải tìm lại ngay hay hỏi bạn bè số điện thoại/số nhà chị để ghé thăm, thì lần lữa qua ngày qua tháng, đã quên mất dự tính này. Hay nhóm thân hữu thời trung học đã báo cho biết phải lo ghé thăm một bạn cùng lớp ngay đi vì chị ấy đã dính ung thư, tiên lượng chỉ 6 tháng – 1 năm. Vậy mà, dù bạn ấy chỉ ở Tân Định, cách nhà mình ở Bình Thạnh chừng 3-4 cây số chứ xa xôi cách trở gì, đến nay mình vẫn chưa…, còn không rõ là bạn còn sống không nữa. Hay do trí nhớ sút kém, định bụng lập một folder đặc biệt trên laptop, hay ghi luôn vào cuốn sổ riêng (vẫn dành để ghi chép những ngày giỗ quan trọng trong gia đình và giòng họ nội/ngoại, bên chồng bên vợ…) những sinh nhật và ngược lại – ngày mất của nhưng người thân và bạn bè, để đến lúc cần là kịp gởi lời chúc hay nhắc anh em trong nhà chuẩn bị giỗ chạp. Đến nay folder này đã có trong PC nhưng còn thiếu sót nhiều và rất chậm được cập nhật. Tất nhiên trên net (Facebook, Netlog…) cũng có trò ‘nhắc tuồng’ khi đén sinh nhật của bạn này, bạn khác để mời mua/gởi quà tặng, điện hoa nhưng không thể nào đầy đủ về danh sách người mình kết bạn.

 

3.

Lại chợt nhớ ngày xưa, thời học Văn Khoa, mê nhạc Phạm Duy , trong tình khúc ‘Ngày đó chúng mình’ của ông có mấy câu thấm thía: “Ngày đó có em đi khỏi đời rồi / Và trăng sao đã tắt dưới trời tăm tối”…, đang lúc thất tình – không thể nào nhớ là bởi hình bóng nào nữa – mình bày đặt làm riêng lời kết cho tình khúc đau thương này, rằng “Ngày đó có nhớ thương hiện thành người”, có điều là mơ hồ, nếu bị ai tra vấn thì không hề trả lời minh bạch là ‘nhớ thương’ ai. Ngày nay, cũng thỉnh thoảng là những nỗi nhớ, nỗi thương mông lung, bảng lãng như thế, hay vài khi tâm trạng có bám chút ít vào từ khuôn mặt, kỷ niệm, hình ảnh nào đó thuộc về chuyện cũ/người xưa một thời, nhất là bám vào các nguyên mẫu mà mình có thể đem pha trộn, hình thành các nhân vật trong truyện…

Lẽ nào ở tuổi đời trên ‘7 bó’ mệt mỏi này, còn chút gì đó sống động – vài khi cũng có thể chợt hưng phấn một cách kỳ chướng rồi…tắt ngủm! – trong trí tưởng tuổi già, giúp cho mình không rơi vào tình trạng dửng dưng, vô cảm trước cuộc sống, thì chiếm lấy mi-crô và sân khấu hiện giờ lại toàn là những nỗi nhớ, những hoài niệm, những ân hận, những tiếc nuối… chứ không phải những hy vọng, những ước mơ, những dự phóng đã trễ muộn nếu còn muốn và ráng thực hiện trong phần đời còn lại?

Thôi thì, những lúc được ngồi giữa bạn bè ít khi đông đủ như ý muốn nhưng cả đám vẫn vui vẻ, ấm cúng, như có anh bạn sẵn sàng tranh cãi chí chát chuyện không đâu, có cô em sẵn sàng tin là có rượu uống tiếp mới vui…, mình vẫn thầm tạ ơn đời, tạ ơn cuộc sống đã cho mình khi sống/đến với bạn bè đã không đến nỗi bị lẻ loi, cô quạnh giữa chợ đời, còn có bằng hữu chịu khó nghe/xem/đăng những điều mình giải bày như tâm sự vụn vặt, kể cả những suy nghĩ, cảm nhận bi quan, ám tối.

 

PHẠM NGA

(Sydney, cuối đông 2022)

dimanche 4 septembre 2022

Lý Long Phan giới thiệu vài viết Xứ Úc Thòi Lòi, Đi dễ Khó Về của chị Trịnh Thanh Thủy.

Kính gửi quý anh chị bài viết của Trịnh Thanh Thủy do anh Lý Long Phan tiếp chuyển.


 
 
 Mùa hè là mùa du lịch, tuy vậy, muốn chiêm ngưỡng thật sự  nước Uc, chúng ta cần chuẩn bị hành lý và khả năng băng sa mạc, nếu thích chọn thử thánh này.
 
Những nẻo đường dành cho du khách từ xa đến muốn cắm trại ngoài trời, cũng cần ghi tên trước vì số người muốn tham gia rất hạn cchếvaf phải đóng tiền.
 
Ra biển, chúng ta cũng phải cẩn thận không ra khỏi lằn ranh cho phép vì có thể mất mạng với cá mập..
 
Đây là một số kinh nghiệm khi vợ chồng con trai của chúng tôi đã đén đó và ở một tháng để khám phá nước Úc.
 
Cám ơn anh Lý Long Phan đã có nnhũng bài chuyển dồi dào tin tữc.gửi đến groupes của chúng ta.
 
Caroline Thanh Hương

 tt tt

  Xứ Úc Thòi Lòi, Đi dễ Khó về 


 

Có lẽ ai cũng biết sau 1975 người việt hải ngoại tập trung chủ yếu ở những nước như Mỹ, Canada, Pháp, Anh và cuối cùng là Úc, Hongkong…Những dòng tâm sự sau là của một bút ký người Việt sống tại Mỹ và sự ngạc nhiên thú vị của tác giả khi lần đầu đặt chân đến xứ Úc.

Bắt đầu dòng nhật ký.

Xứ Úc Thòi Lòi Đi Dễ Khó Về - Trịnh Thanh Thuỷ

Tôi không biết tại sao người Việt ở Úc lại đặt tên cho xứ này là Xứ Thòi Lòi. Có lẽ tại xứ này có nhiều cá thòi lòi là một loại cá bống trắng hay sao đó mà ngay hôm đến Úc, ghé thăm nhà bạn tôi, trong bữa cơm đầu tiên, trên bàn ăn, tôi đã thấy có mặt đĩa cá thòi lòi tẩm bột chiên.


Cái tên “Xứ thòi lòi” nghe sao mà tình tự dân tộc, đậm đà ruộng lúa, nương dâu, đồng chua, nước mặn vô kể. Úc còn có cái tên là “Miệt dưới” hay “Miệt vườn”, gợi nhớ tới bóng dừa, hoa cau, con đò, mái chèo thênh thang sóng nước rập rờn một miền nam nắng cháy. Nó khiến tôi thấy mến, tự nhủ lòng, mình phải đi Úc một chuyến. Nhân đứa cháu lấy chồng mời tôi qua dự đám cưới, thế là mình có cớ “qua bên ấy xem thử” cái xứ thòi lòi có quê như cái tên không?

Nghe tôi đi chơi Úc, bạn bè ai cũng háo hức. Họ nhắn, nhớ kể chuyện xứ “Down under” cho họ nghe. Mấy đứa cháu thì nhắc, đem về cho tụi nó con Kangaroo hay con Koala. Tôi không hào hứng lắm khi nghĩ tới đường bay dài 23 tiếng đồng hồ từ Mỹ tới Brisbane mà phải ghé tới hai trạm Melbourne và Sydney để lấy thêm khách. Có lẽ nỗi trở ngại về địa dư quá xa xôi mà dân Mỹ ít ai đi du lịch Úc châu chăng? Hơn nữa, thời tiết hai nơi lại trái ngược hẳn nhau, nên mỗi mùa hè vừa dự định đi Úc tôi bỗng đổi ý vì sợ qua Úc trúng phải mùa đông mà tôi rất ghét đi du lịch trong mùa lạnh.



 

Tôi được ngồi máy bay có hình con “gà rù” (Kangaroo) của hãng Qantas mà bay rề rề đến 23 tiếng qua Úc


Cuối cùng tôi cũng được cỡi Kangaroo qua Úc. Nói đùa chứ tôi được ngồi máy bay có hình con “gà rù” (Kangaroo) của hãng Qantas mà bay rề rề đến 23 tiếng qua Úc. Vì mua vé trễ nên tôi bị hai chuyến bay chuyển tiếp thành hơi lâu, chứ nếu bay thẳng tôi chỉ phải ngồi 14 tiếng thôi.

Tôi đến Brisbane buổi sáng. Vừa xuống máy bay, tôi đã cảm được làn gió mơn man từ đâu thổi đến báo hiệu một ngày mát trời, không nhiều nắng. Brisbane là một thành phố nổi tiếng với những cánh buồm, biển xanh và cát trắng. Nó cũng là thủ phủ và là thành phố đông nhất bang Queensland của Úc. Queensland quanh năm nắng ấm, lại có bờ biển vàng (Gold coast) là nơi có vùng san hô Great Barrier Reef. Dãy san hô ngầm lớn nhất thế giới này đã được cơ quan Liên Hiệp Quốc (Unesco) xếp vào hàng di sản thiên nhiên hiếm qúy của nhân loại.




Brisbane là một thành phố nổi tiếng với những cánh buồm, biển xanh và cát trắng


Tôi được chở đi thăm thành phố biển nên thơ. Cái khác biệt đầu tiên đập vào mắt tôi là hình dáng bên ngoài của người Úc. Họ ăn mặc ít chạy theo thời trang như người Âu châu nhưng nét mặt và lối cư xử tôi thấy mài mại dân Ăng lê theo đúng cái câu “Lạnh và phớt tỉnh như Ăng Lê” vậy. Nhìn chung người Úc khoẻ mạnh, ít có người mập phì, tôi để ý (ngay tại Sydney cũng vậy) có nhiều tiệm bán dụng cụ thể thao hay cắm trại ngoài trời. Tôi đoán dân Úc chuộng thể thao và thiên nhiên nên họ trông cân đối hơn người Mỹ. Ngay đến trong công viên gần bãi biển Sunshine Coast chính phủ cũng cho đặt vài dụng cụ tập thể thao với mục đích khuyến khích người dân năng tập thể thao.

Bờ Biển Vàng (Gold Coast) dập dìu du khách. Cũng giống những bãi biển du lịch khác, Gold coast đầy những cửa tiệm bán quà lưu niệm và thức ăn nhanh. Tôi thấy không những ở đây, phi trường và Sydney(còn nơi khác ở Úc mà tôi không rõ) có rất nhiều những tiệm bán thức ăn nhanh. Kỹ nghệ fast food của Mỹ xâm chiếm thị trường Úc mạnh mẽ không biết từ hồi nào mà tôi thấy các hiệu ăn nhanh như Mac Donald, Hungry Jack’s (chi nhánh của Burger King), KFC có mặt ở khắp nơi. Trẻ em xứ này hệt như Mỹ mê ông Mac ngày đêm. Tính đến nay Mac Donald (theo cách viết trên bảng hiệu ở Úc- McDonald’s) đã có khoảng 780 tiệm, thuê mướn 85,000 nhân viên trên toàn nước Úc.




Bờ Biển Vàng (Gold Coast)


Du khách ghé Bờ Biển Vàng ai cũng bị thu hút bởi hình ảnh tươi mát rất đẹp của các cô Meter Maids mặc đồng phục bikini đi vòng quanh khu du lịch. Theo định nghĩa nguyên thủy, Meter Maids là những người cảnh sát đi phạt các chiếc xe đậu quá giờ ở các meter. Nhưng để thu hút du khách, các tay doanh thương quanh khu này, bỏ tiền thuê các cô gái tóc vàng, có hình dáng tuyệt mỹ đi diễu hành dọc theo con phố biển. Mấy cô mang các túi đựng bạc cắc đến gần các meter “cứu bồ” du khách bằng cách bỏ thêm bạc cắc vào các meter bị quá hạn giờ. Du khách hay chạy lại chụp hình với các cô, nhất là nam giới. Tuyệt chiêu câu khách này của các tay doanh thương chỉ có tại đây.

Ngoài ra, Úc còn nổi tiếng với những bãi biển nude rất đẹp, những bãi biển của người giàu tiền mà nghèo quần áo.

Vài điều lạ ở Brisbane mà ở Mỹ không có, đi đâu tôi cũng thấy tấm bảng để trước nhà “Rainwater tank in use”. Hỏi ra mới biết dân chúng hưởng ứng chương trình khuyến khích dùng nước mưa của chính phủ vì nạn hạn hán. Ngoài vấn đề khan hiếm nước, tôi nghĩ chắc điện cũng mắc nên dân Úc ít dùng máy để sấy quần áo. Tôi thấy hầu như sân sau của nhà nào cũng có dây phơi và mọi thứ cứ tự nhiên phất phới như cờ lau tập trận. Số người dùng máy sấy có lẽ ít, theo người bạn tiết lộ, chắc chỉ trên dưới 30 % dân số toàn nước Úc. Ở Mỹ hầu như nhà nào cũng dùng máy sấy quần áo.




Một điều nữa, tôi cũng nghiệm ra dân Úc không thích nhận những bích chương quảng cáo thương mại cho lắm nên trên hộp thư của phần lớn các nhà tư nhân đều có ghi “No junk mail please”.

Rời Brisbane, tôi bay qua Sydney thăm bạn bè và thành phố cảng lớn và lâu đời nhất nước Úc. Tôi được bạn dắt đi xem Nhà hát Opera Sydney và Cầu Cảng (Harbour Bridge) vào một ngày mưa gió sụt sùi. Người bạn say sưa nói về kiến trúc rất đẹp và độc đáo của Nhà Hát hình vỏ sò này. Có người gọi nó là Nhà Hát Con Sò, người gọi là Nhà hát Ngao Hóng Gió. Nó không những đẹp vì hình tượng nghệ thuật bên ngoài trông như những cánh buồm căng trong gió hay những cánh sò đang chen nhau mở rộng giữa lòng đại dương mà còn là một sân khấu nghệ thuật lớn nổi tiếng của thế giới. Anh bạn tôi đã từng ra vào nhà hát này nhiều lần không những để thưởng ngoạn mà còn trình tấu.



Sydney là một thành phố cảng lớn và lâu đời nhất nước Úc


Tôi loanh quanh ở khu nhà hát và hải cảng ẩm ướt, gió lồng lộng thổi khiến tôi gây lạnh. Tôi ghé bên anh thổ dân Úc chụp hình với cây kèn độc đáo Didgeridoo của anh. Người Úc rất yêu âm nhạc và nghệ thuật, nên Nhà Hát Opera Sydney bận rộn quanh năm. Trong khi thổ dân Úc biết duy trì và phát huy âm nhạc cổ truyền của họ với sự sáng tạo và cách làm mới chúng bằng những kỹ thuật tân tiến nên những vở trình diễn của họ ở nhà hát rất gây ấn tượng.

Lưu lại Úc vài ngày tôi mới thấm thía cái khổ của du khách Mỹ phải đương đầu với vật giá Úc. Mức sinh hoạt của hàng hoá, thực phẩm và giá cả ở Úc đắt hơn Mỹ tới hai, ba lần. Tôi hỏi ra mới biết lương tối thiểu ở Úc bây giờ là $14.31 trong khi ở Mỹ có $8.00. Có thế chứ, nhưng đi sâu vào các ngành nghề, mức lương bổng của các kỹ sư, bác sĩ, y tá..v..v…ở Úc so với Mỹ thì tôi thấy không chênh lệch bao nhiêu, đôi khi còn thấp hơn Mỹ nữa. Tuy nhiên dân Úc được chính phủ lo toàn bộ về chi phí y tế, lệ phí khám bác sĩ, bệnh viện, chính phủ trả 100%. Hầu hết các loại thuốc đặc trị cần phải sử dụng lâu dài đều được chính phủ trả phụ cho bệnh nhân từ 70% – 90% giá bán qua chương trình PBS (Pharmaceutical Benefits Scheme) do bộ y tế ban hành. Toàn dân Úc đều được hưởng quyền lợi này không cần phải mua bảo hiểm gì hết. Một người nếu có bảo hiểm chỉ thêm quyền được chọn tên bác sĩ và bệnh viện (tư) mình muốn mà thôi. Trong khi dân Mỹ phải mua bảo hiểm y tế với một giá rất cao.

Hơn thế nữa, chính phủ Úc còn lồng trong sự đãi ngộ của an sinh xã hội là một chính sách cưỡng bách giáo dục. Tất cả trẻ em tại xứ Kangaroo đều là tài nguyên của nước Úc, cha mẹ chỉ là người nuôi dùm đứa trẻ này cho nước Úc mà thôi. Bất kể cha mẹ giàu hay nghèo mỗi đứa trẻ sinh ra chính phủ cho ngay bà mẹ một số tiền, gia giảm tùy theo tình trạng kinh tế của từng thời điểm, hiện nay là $5000 đô Úc. Ngoài ra hàng mỗi hai tuần, bộ xã hội sẽ tự động gửi (không cần phải đơn từ xin lãnh gì hết) vào tài khoản(account) của cha mẹ một số tiền “family allowance” mà người Việt ở Úc hay gọi là “tiền sữa”, cho đến khi đứa bé được 18 tuổi. Tất cả học phí cho các nhà trẻ mẫu giáo, tiểu học, trung học chính phủ trả 100%, cha mẹ chỉ phụ thêm tiền sách vở, dụng cụ học đường v.v… Ngược lại, đứa trẻ sẽ “bị” cưỡng bách phải chích ngừa đầy đủ theo lịch, và đến trường học đủ buổi. Bộ xã hội liên kết với trường học (bằng computer) nơi gửi các báo cáo về đứa nhỏ, nếu cha mẹ không đem con chích ngừa đúng lịch, không cho con đi học là trọn bộ “tiền sữa” sẽ bị cắt ngay, chừng nào đi học lại đàng hoàng mới phát lại. Có nhiều bà mẹ Việt Nam, Tết dẫn mấy đưá nhỏ về VN chơi ham vui qua trễ, mấy đứa nhỏ bỏ học có khi cả tháng, bộ xã hội tự động cắt tiền sữa khi mấy đứa nhỏ đang ở ngoài nước Úc. Nếu nặng nề hơn, như chính phủ cảm thấy đứa trẻ bị bạc đãi về tinh thần (học hành không ổn định) hay thể xác (bị cha mẹ hay bất cứ ai đánh), thì nó sẽ bị “tịch thu” cha mẹ không được quyền nuôi nó nữa, nhà nước sẽ giao cho nơi khác nuôi để nó được “ăn học” đàng hoàng hơn… Điều này làm cho nước Úc ngày nay có tỷ lệ zero phần trăm trẻ em bị mù chữ.

Lên bậc đại học chính phủ lại giúp đỡ sinh viên học sinh học lên cao bằng những tài trợ tài chánh (trả một phần lớn học phí đại học) hoặc cho vay. Hành động này không những nâng cao dân trí mà còn là một đầu tư to lớn vào chất xám quốc gia mang lại một tương lai giàu mạnh cho đất nước. Đất rộng, người thưa, tài nguyên phong phú, Úc còn có nhiều ngân quỹ tài trợ cho những chương trình bảo tồn văn hoá nghệ thuật mà nhiều nước tiên tiến đang cố gắng làm mà vì thiếu tiền không đeo đuổi nổi.

Ngoài ra, nước Úc còn là nơi rất chú trọng về cơ hội bình đẳng (equal opportunity) cho mọi người. Người thất nghiệp hay lợi tức thấp có việc phải đáo tụng đình, chính phủ trợ cấp 100% chi phí luật sư qua chương trình hỗ trợ luật pháp (legal aid) của bộ xã hội. Điều này giúp cho người nghèo không dễ bị người giàu … ăn hiếp bằng kiện tụng.

Bàn tay khéo léo đỡ đầu của chính phủ Úc cũng không quên đến dân tị nạn Việt Nam. Thảo nào ở Sydney, đi đâu tôi cũng nghe tiếng Việt líu lo, đúng là “Đất lành chim đậu”. Tôi được dắt đi thăm ba khu chợ Việt Nam ở Sydney. Tôi thích cấu trúc hợp quần của phố Việt ở đây. Nó tập trung các cửa tiệm vào vài con đường chính hơn là rải ra như lối phát triển dân cư của người mình ở khu Little Sài Gòn ở Cali, Hoa Kỳ. Đi dọc theo một con đường chúng ta có thể vào tất cả các hàng ăn, tiệm tạp hoá, nhà thuốc tây hay nhà băng, chợ búa mà không phải lái xe vì chúng nằm san sát vào nhau.

Đi dọc theo một con đường chúng ta có thể vào tất cả các hàng ăn, tiệm tạp hoá, nhà thuốc tây hay nhà băng, chợ búa mà không phải lái xe vì chúng nằm san sát vào nhau.


Tôi phát giác ra một điều rất logic là điạ dư càng gần Việt Nam, khu phố Việt mình càng đượm nét quê hương hơn. Tôi thấy có những cửa hiệu thịt tươi, cửa hàng trái cây lộ thiên (bên Mỹ ít có) và những tiệm cà phê với nhiều khách hàng ngồi giải khát ngoài trời ngắm người qua lại trông thật nhàn du. Nhất là tiếng mời chào inh ỏi khi tôi bước vào chợ, gợi tôi nhớ chợ Bến Thành. “Chế ơi, mua dùm ký hồng, ký nho đi Chế”. Tôi hơi ngạc nhiên khi bị gọi là “Chế” . Tôi chợt nhận ra rằng phần lớn những người buôn bán ở đây là người Việt gốc Hoa nên họ gọi tôi là “Chế” nghĩa là “Chị” hay “Cô”. Nhìn những trái na (măng cầu dai) đẹp và to như trái bưởi tôi mê quá. Trái cây ở Úc loại nào cũng to hơn ở Mỹ, những con cua cũng lớn gấp ba, gấp bốn giống cua Canada ở Mỹ. Ngay đến những cái nấm nút (button musrooms) cũng to lớn dị thường làm tôi trố mắt. Hiệu vải thì rất nhiều trong khi ở Mỹ không còn ai may lấy để mặc nữa, nên có rất ít tiệm vải. Bạn tôi cho biết, các phụ nữ Việt ở Úc hầu như đều may quần áo lấy mà mặc. Người Việt ở Úc ít bon chen, se sua chạy theo vật chất mà sống thoải mái, an nhàn hơn người Việt ở Bolsa, Hoa Kỳ.

Có một chuyện khá đặc biệt liên quan đến người Việt tỵ nạn mà dường như chỉ có ở Úc mà thôi. Đó là các cựu quân nhân VNCH của miền nam Việt Nam trước 75 đều được chính phủ và người dân Úc công nhận y như cựu quân nhân của Úc. Họ được tất cả các quyền lợi đãi ngộ của chính phủ và dân chúng dành cho cựu quân nhân Úc. Từ trợ cấp bằng tiền mặt (lương cựu quân nhân) đến các ưu đãi của xã hội như miễn phí, giảm giá trên hầu hết các dịch vụ liên quan đến đời sống như, tàu xe, điện, nước. Nói chung là hầu hết các loại bills là những thứ đè nặng trên vai con người ở những nước tiên tiến, các cựu quân nhân VN đều được miễn giảm, hoặc chiết giảm y như chính các cựu quân nhân Úc.

Sự việc được chấp nhận từ người dân đóng thuế của Úc dành những đãi ngộ xã hội (bằng tiền thuế của họ) cho cựu quân nhân Việt Nam trước 75, tôi thiết nghĩ là một vinh dự và vinh danh cho tập thể cựu quân nhân VNCH tại Úc. Điều này nói lên tấm lòng của chính phủ và nhân dân Úc đến hôm nay vẫn nhìn nhận công trạng của những quân nhân đứng ở chiến tuyến phía Nam cùng với cha anh của họ trong thời điểm của cuộc chiến VN năm xưa. Những cựu quân nhân VN này cũng xứng đáng được hưởng những gì mà người Úc đang đãi ngộ cha anh của họ.

Tất cả những điều tôi biết được về Úc đều do bạn bè kể lại.

Hơn một tuần ở xứ thòi lòi, tôi hòa nhập vào dòng chảy hài hoà và êm dịu của đời sống dân Úc. Tôi thấy lòng mình cũng trầm xuống, ít bon chen và ồn ào hơn. Duy có tình bạn bè thì càng lúc càng đậm đà, so với sự giao tình chỉ bằng email qua lại xưa nay.

Khi lên phi trường Sydney về Mỹ, tôi tự nhủ, trời còn thương dân tị nạn Việt Nam mình quá đi. Từ thưở tạo thiên lập địa, ông trời nặn ra năm châu, còn nhớ nặn ra cái châu Úc đất rộng, người thưa này nằm gần Việt Nam, để khi hữu sự dân mình có chỗ chạy qua lánh nạn. Đã vậy còn được dân Úc đãi ngộ ân cần, đối xử tử tế, không phân chủ khách, ai cũng sống nhàn nhã, thong dong như người trong nhà. Điều này khiến Du khách Mỹ như tôi khi rời Úc, lòng vẫn ngậm ngùi với câu “Xứ Úc thòi lòi đi dễ khó về”.

 

Trịnh Thanh Thuỷ

 


Trần Văn Lương giới thiệu bài thơ Lỡ Tôi Có Hỏi và mời nghe nhạc xưa.

Kính gửi quý anh chị một bài thơ vui, hiếm hoi tìm thấy ở thi sĩ Trần Văn Lương.

Tôi rất thích những câu thơ dưới đây

Tình yêu hay thù ghét,

Nào khác biệt, em ơi:

Đồng tiền sấp ngửa rơi,

Một trò chơi khốc liệt!

     Trần Văn Lương

    

 

Hằng ngày, chúng ta đều được đưa đến thật nhiều tin tức thời sự, chính trị, xã hội, nhưng những chuyện của cuộc sống thì chỉ lo toan và buồn phiền.

Nhiều chuyện tình, lãng mạn hay ngu ngơ, có dịp nghỉ lại thì thấy thời còn chưa biết gì đôi khi rất khôi hài cho ai đó hay chính bản thân mình, nhưng rồi Tưởng Rằng Đã Quên cũng là kỷ niệm của tuổi trẻ.

Cám ơn anh Lương  ̣ã luôn có những bài thơ thật độc đáo gửi đến cho chúng ta một lối suy nghỉ riêng.

Kính chúc anh và quý anh chị một ngày chủ nhật vui bên người thân và gia đình.

Caroline Thanh Hương.

tt 


Kính gửi đến quý anh chị con cóc cuối tuần.

 

Dạo:

    Tưởng rằng tha thiết yêu nhau,

Ngờ đâu thù ghét ngập đầu nào hay.

 

 

Cóc cuối tuần:

 

 

Lỡ Tôi Có Hỏi

 

Nếu ba em có hỏi

Lòng em đối với tôi,

Cứ thẳng thắn trả lời,

Đừng lôi thôi giải thích:

 

"Cái anh chàng bị thịt,

Tướng cục mịch ù lì,

Quê mùa chẳng biết chi,

Con khi nào để mắt."

 

Nếu me em thắc mắc,

Em cứ việc lắc đầu

Thỏ thẻ: "Nước qua cầu,

Hơi đâu mà để ý;

 

Gia đình mình quyền quý,

Họ địa vị thấp hèn,

Dù cố gắng bon chen,

Chỉ bày thêm cách biệt."

 

Nếu bạn bè muốn biết,

Hãy tình thiệt bảo ngay:

"Cứ mặc gã ườn thây

Ngày ôm cây đợi thỏ."

 

Nếu người quen hỏi dọ,

Em cứ tỏ thật lòng

Rằng tôi dẫu đèo bòng,

Chỉ uổng công lặn lội.

              x

         x        x

Nhưng lỡ tôi có hỏi,

Em đừng nói năng chi,

Để tôi mãi ngu si,

Li bì lăn gối lẻ.

 

Tình gì rồi cũng sẽ

Lặng lẽ lướt trôi qua,

Chỉ còn nỗi xót xa

Trong tim là vĩnh viễn.

 

Khắp năm châu bốn biển,

Người diễn giải chữ "yêu",

Chỉ nhắm mắt nói liều,

Toàn những điều xưa xửa.

 

Nào "ba sinh", "hương lửa",

Nào hứa hẹn nhì nhằng,

Chỉ là chuyện lăng nhăng

Đi mò trăng đáy huyệt.

 

Tình yêu hay thù ghét,

Nào khác biệt, em ơi:

Đồng tiền sấp ngửa rơi,

Một trò chơi khốc liệt!

     Trần Văn Lương

        Cali, 8/2022