Translate

Libellés

dimanche 5 août 2018

Trần Văn Lương và bài thơ Lá Chết Bờ Vai.

tt

Đang mùa hè rực rỡ với cái nóng kinh hồn tại nước pháp với độ nóng còn hơn độ cơ thể con người mà lại nhận được bài thơ của anh Lương viết về một chiếc lá vô tình rớt trên bờ vai anh.

Định mệnh là số phận của mỗi người, khó ai tránh khỏi những thất bại để đi đến thành công.

Một chiếc lá vàng rời cành thì như người đến rồi ra đi, nhưng có khi một chiếc lá xanh cũng có thể bị bức tử, người ta có nhỏ lệ cho lá rơi như hoa rụng hay không?

Theo tôi nghỉ chỉ có người nào mất đi một cái gì quý báu nhất mới biết nỗi đau buồn đó ra sao.

Và có lẽ thơ vui ít chạm đến tâm tư người hơn thơ buồn, nhưng sống với cái buồn sẽ làm mình hao tổn sức khỏe, vì thế mời quý anh chị đọc thơ của anh Lương xong thì nghe chút nhạc nhẹ nhàng để cởi bỏ bớt tâm sự buồn nhé.

Cám ơn anh Lương đã cho chúng ta một chút ray rức khi nhìn chiết lá vô tình làm quen và từ giã ra đi.

Caroline Thanh Hương


Kính gửi đến quý anh chị con cóc cuối tuần.



Dạo:

     Ngậm ngùi lá rụng bờ vai,

Phải chăng lá muốn cùng ai tạ từ.





Cóc cuối tuần:



    Lá Chết Bờ Vai



Quýnh quáng ráng chiều bay

Trên hàng cây nhạt bóng.

Gió khua cành dợn sóng,

Lá chết rụng bờ vai.



Nhìn xác lá tàn phai,

Người chau mày thở hắt.

Mai này khi nhắm mắt,

Mình ắt cũng thế thôi. 

               x

           x      x

- Hỡi chiếc lá kia ơi,

Lìa đời trong đơn độc,

Có xót xa trằn trọc,

Hay khóc lóc buồn đau?



Mình vốn chẳng quen nhau,

Mà sao giây phút cuối,

Ai đưa đường dẫn lối,

Lặng lẽ tới chia phôi?



Sao chọn cánh vai tôi,

Để làm nơi vĩnh biệt,

Phải chăng mình đã kết

Oan nghiệt tự ngàn xưa?



Có phải tại dây dưa

Nợ nần chưa chịu trả,

Nên giờ đây vất vả,

Tất tả đến đòi nhau?



Có phải tại trầu cau

Kiếp nào chưa kịp hái,

Nên kiếp này đành phải

Tìm hẹn lại kiếp sau?



Có phải tại mưa Ngâu

Làm gãy cầu Ô Thước,

Nên xưa mình nhụt bước,

Chẳng dám vượt Ngân Hà?



Hay tất cả chỉ là

Tình cờ mà gặp gỡ,

Không hẹn hò dang dở,

Chẳng duyên nợ trước sau?

               x

           x      x

Đêm rắc vội men sầu

Trên mái đầu lạnh ngắt.

Nỗi buồn loang đáy mắt,

Lại đánh mất một ngày. 



Nhặt lá chết lên tay,

Ánh sao bay vụt loé.

Người rùng mình nói khẽ:

- Thêm một kẻ lên đường!

          Trần Văn Lương

             Cali, 8/2018

Aucun commentaire:

Enregistrer un commentaire