Muốn viết một bài viết về Âu Châu, thiết nghỉ không phải du khách nào đến thăm vội vã , hay nghe nói thế này, thế kia ở đằng xa thì có thể thay thế người âu châu mà phát đóan xa hay gần chuyện xấu hay tốt về đời sống, xã hội của họ được.
Hơn thế nữa, phải sống, am hiểu và tường tận người công dân xứ này mới có quyền nói đến chuyện tốt hay xấu.
Mặc dù nước pháp hiện nay với phe gauche cầm quyền và tình hình kinh tế, chính trị cũng có nhiều khó khăn, như những khó khăn này cũng như bao quốc gia khác mà thôi.
Để đi sâu vào chi tiết, mời quý anh chị đọc bài viết của chị Marine Thanh Vân về chủ đề Du Lịch Âu Châu.
Caroline Thanh Hương
Bài được lưu lại dưới dạng pdf
Đọc thêm bài
Caroline Thanh Hương và tùy bút Gặp Nhau ở Belleville.
Du Lịch Âu Châu.
Đã ở trên nước Pháp nhiều năm, nên xin mạn phép được cho ý kiến về bài viết của vài người đi du lịch Âu Châu.
Một
vị ở Mỹ đi theo nhóm người Á Đông theo kiểu du lịch rẻ tiền « chọn giá
rẻ hơn 1/3 các công ty khác, một tour 15 ngày đi 8 nước ». Vị này đi
như vậy làm sao có chất lượng nên ông thất vọng là đúng rồi. Nếu muốn
hưởng thụ và đi thăm viếng hoàn chỉnh, nên có hướng dẫn viên (guide)
kinh nghiệm, biết rành nơi đi chốn ở của những hãng du lịch uy tín, và
đi viếng nhiều nhất 2 hay 3 nước là quá sức rồi, vì chẳng hạn ở Paris,
đi viếng 1 tuần cũng chưa hết chỗ.
Một
người bạn học của tôi, sống ở Melbourne, vừa sang viếng thăm Paris,
sau 41 năm chúng tôi gặp lại, cô bạn lúc ở trung học theo sinh ngữ Pháp
nên muốn tìm hiểu những gì cô đã học trong sách vở để so với thực tế.
Cô
rất thành thật, sau khi viếng Lâu Đài Versailles và Nhà Thờ Đức Bà
Paris, cô đã nói : không thể tưởng tượng được sự nguy nga, tráng lệ của
Lâu Đài Versailles, cả khu vườn cũng tuyệt đẹp. Còn Nhà Thờ Đức Bà dù
được xây từ năm 1163 nghĩa là hơn 800 năm rồi mà nét uy nghi, thẩm mỹ
vẫn còn đó. Thật đáng khâm phục.
Cô
chỉ cho ý kiến đặc biệt về 2 nơi nầy và sau đó còn đi tìm xem ngôi nhà
của văn hào Victor Hugo, đến công trường Bastille để xem nơi khởi thủy
cuộc cách mạng 1789.
Cô
bạn cũng chỉ ở Paris vài ngày rồi lên đường sang Tây Ban Nha. Tôi nhận
thấy cô có trình độ văn hóa đáng nể trọng. Ngày xưa, cô học Luật và đỗ
cử nhân, nhưng theo thiển ý của tôi, văn hóa khác với trí thức. Văn hóa ở trong tầm tay của mọi người, nếu thích thì tìm hiểu, nghiên cứu rồi sẽ có một kiến thức về văn hóa. Còn trí thức thường đi kèm với bằng cấp và đỗ đạt, nhưng một người trí thức chưa hẳn có văn hóa vững chắc.
Dù
cô bạn cũng biết là đi viếng ở Paris nên cẩn thận giữ kín cái ví xách,
nhưng phải hiểu là nơi nào đông người, phồn hoa đô hội thì chắc chắn có
bọn cướp giật lẩn quẩn đến 'làm ăn'. Đó là điểm yếu của Paris, nhưng
nếu cẩn thận thì không có xãy ra việc gì đáng tiếc.
Còn những người đến Paris mà chẳng hiểu gì hết, «Tháp Eiffel, một cột sắt đen sì»,
không thưởng thức được kỹ thuật kiến trúc và cái đẹp của tháp. Vào thời
ngọn tháp được dựng lên năm 1887, đó là điểm cao nhất thế giới và cách
kiến trúc với thuần những thỏi sắt ráp lại nhau là một sự 'canh tân'
(innovation) chưa từng có. Đến nay ngọn tháp Eiffel dù mưa gió bão bùng
vẫn tồn tại cùng tuế nguyệt để cả thế giới đến ngắm và ngưỡng mộ. Tháp
lại được bắt chước và copie nguyên bản để dựng lên khắp nơi, nhưng không
sao so bì được với bản gốc.
Cùng cô bạn đến từ Melbourne (Úc) gặp lại sau 41 năm.
Vị viết bài chê Âu Châu này, khi đi Florence và Roma không biết
thưởng thức những bức tượng, những tranh vẽ của các danh tài. Không biết
khâm phục ngôi thánh đường ở Florence với cái vòm Duomo, cả một công
trình nghệ thuật và kiến trúc không dễ thực hiện vào thời đó (1296).
Đến
Florence không biết xem các bức tượng sống động David, Bacchus của
Michel Ange đã thực hiện vào những năm 1500 .Cái thiên tài đẽo gọt trên
đá cẩm thạch để hình thành những dáng vóc và nét mặt con người in như
thật, hiếm mà thực hiện . Lẽ ra phải chiêm ngưỡng cho kỹ.
Tượng David, cao 4m34, điêu khắc của danh tài Michel Ange.
Chi tiết ở bàn tay của bức tượng David
Đến
Roma ở Vatican khi vào nhà thờ Saint Pierre phải chen vào xem bức tượng
trứ danh La Piéta ( Đức Mẹ đở xác Chúa Giêsu ) cũng của Michel Ange,
được điêu khắc trong cùng một tảng đá cẩm thạch to tướng (marbre) rất
cứng chắc mà sự tài tình của Michel Ange đã gọt dũa để đem lại những
nét sống động của bàn tay, bàn chân, của nếp xếp nơi tà chiếc áo và
người xem cứ có cảm giác là Chúa Giêsu đang muốn 'vuột' ra khỏi vòng tay
Đức Mẹ, vì dù sao một bà mẹ mảnh mai, ôm xác con cũng khá 'nặng'. Nếu
biết thưởng thức mới thấy cái 'siêu phàm' của Michel Ange, tại sao đến
tận nơi mà không ngắm ?
Bức tượng La Piéta
Vào
nhà nguyện La Chapelle Sixtie nếu ngững đầu nhìn trên vòm nhà, nên tìm
hiểu tại sao Michel Ange vẽ được cả cái vòm nhà ấy trong 4 năm trời,
để hoàn thành vào năm 1512 những bức họa tuyệt tác. Được nói đến nhất là
bức họa Thượng Đế đưa ngón tay chuyền hơi sống cho Adam và Adam cũng
nhoài người ra đưa ngón tay để đón nhận. Trứ danh và tuyệt vời.
Tất
cả những văn hóa, nghệ thuật đó người không hiểu thì nói là tầm thường,
có gì đáng xem đâu. Nhưng các tuyệt tác vô giá ấy đã được xếp vào hàng "
Di Sản Nhân Loại ", Unesco có những chuyên viên chuyên ngành (expert),
họ nghiên cứu kỹ mới thẩm định đâu là Di Sản, nghĩa là thuộc hàng quí
giá và phải bảo tồn.
Đến
các nơi « ngàn năm văn vật » đó mặc dù có thể chỗ đi 'tiểu tiện' không
tiện nghi nhưng các công trình nghệ thuật thì siêu việt. Đủ để bù cho
cái thiếu sót kia. Nhưng thú thật, tôi không hiểu tại sao khi tôi đi đến
nơi đó, người hướng dẫn của nhóm đưa chúng tôi đến những nơi sạch sẽ,
tiện nghi. Như ở Florence, sau khi đi viếng đủ thứ, lúc viếng một tiệm
chế tạo dầu thơm để xem cách họ thực hiện dầu thơm mà từ hàng thế kỷ
trước, người hướng dẫn bảo chúng tôi đi 'toilettes' ở đây. Thế là mọi
người vào nơi lịch sự thơm phức mùi dầu thơm để 'giải tỏa'. Lúc ở Roma,
trước khi vào Vatican, người hướng dẫn cũng đưa chúng tôi đến một cửa
tiệm rộng lớn, bán đồ lưu niệm, và bảo nên đi 'giải tỏa' ở đây. Ai mua
đồ lưu niệm thì chọn lựa, ai vào 'toilettes' thì vào, cũng sạch sẽ không
có gì đáng chê. Như vậy, khi bạn đi du lịch, tốt hay xấu là do người
hướng dẫn, nếu người này có kinh nghiệm và quen nơi quen chốn thì bạn
không gặp những cảnh bất tiện, lỡ khóc lỡ cười. Nếu bạn chọn một cơ quan
hướng dẫn mà bạn không muốn chi tiền đúng « đồng tiền bát gạo » mà đòi
tiện nghi, ăn ngon, khách sạn tốt thì điều đó chỉ có trong mơ.
Các vị ở bên Mỹ không biết thưởng thức cái đẹp, cái tuyệt tác của nghệ
thuật thì thôi vậy, đâu thể nào chuyển cho các vị đó những gì gọi là văn
hóa.
Nguồn
gốc, xuất xứ về nền văn minh của nhân loại đến từ các quốc gia Âu
Châu, nhất là vùng Địa Trung Hải. Ở Las Vegas có "nhái" lại tất cả của
Âu Châu từ Tháp Eiffel, đến Venise, và cả Kim Tự Tháp của Ai Cập. Thì
người bên Mỹ không muốn đi xa, cứ đến Las Vegas xem các đồ "nhái" cũng
tạm gọi là "văn hóa"
Bên
Mỹ thoải mái, rộng rãi nên tôi có thấy bài viết khen ngợi các restroom.
Bên các xứ Âu Châu, nhỏ hẹp, tấc đất là tấc vàng không thể có những
restroom "hoành tráng" vì có trống miếng đất nào là đã có một công trình
nghệ thuật. Tuy vậy ở Paris cũng có nhiều 'toilettes' công cộng và
trong các tiệm cà phê, thường người ta dừng chân uống nước rồi đi
'toilettes' luôn. Có tốn 1 hay 2€ cũng chẳng nghèo thêm tí nào. Còn bên
Mỹ restroom quá sạch sẽ, đẹp đẽ nên nếu buồn buồn đi dạo loanh quanh
rồi mệt thì chui vào restroom của thành phố 'hóng mát' cũng hạng nhất
rồi.
Một phòng toilettes công cộng ở Pháp
Dân
Âu Châu lúc gần đây buồn cười cho ông Donald Trump khi ông tuyên bố:
« Vương Quốc Bỉcó cùng biên giới với Tây Ban Nha ». Nơi có nghị viện Âu
Châu mà ứng cử viên Tổng Thống của một cường quốc không biết Vương Quốc
này nằm ở nơi nào. Trình độ văn hóa kém cõi như vậy nên đủ hiểu, có gì
để nói thêm. Âu Châu đâu phải là Phi Châu, với 500 triệu dân, Liên Hiệp
Âu Châu cũng 'nặng ký' về kinh tế, tài chánh và về chính trị quân sự, mà
ông Trump không biết gì về Vương Quốc Bỉ.
Nhớ
có một lần, tôi đọc bài của một người đi đến Barcelonna (Spain) mà chỉ
quanh quẩn nơi khu khách sạn mình ở, nên vị đó không trông thấy gì về
Barcelonna cả, rồi 'phán' : "chẳng có gì". Nếu vị đó đã chịu khó đọc
những quyển hướng dẫn về thành phố này thì sẽ đi tìm xem nhà thờ Sagrada
Familia với lối kiến trúc kỳ lạ, vào nhà thờ là cả một màn ánh sáng
tràn vào từ đỉnh cao. Và nhà thờ xây từ 100 năm rồi mà vẫn chưa xong,
người ta vẫn còn tiếp tục xây cất. Còn khu vườn Güell cũng kỳ lạ như đi
lạc vào chốn thần thoại với những ngôi nhà ngộ nghĩnh, những mái ngói
cong vẹo, những lối đi mà ta cứ ngỡ sụp xuống đất (kiến trúc sư cố tình)
nhưng tất cả đều hài hòa, xinh xắn.
Parc Güell
Nhà thờ Sagrada Familia ở Barcelonna
Ở
Barcelonna cũng có những con đường chính với những ngôi nhà 'không
giống ai' nhưng đẹp lạ lùng, tiêu biểu cho kiến trúc của thành phố này.
Còn Bảo Tàng Viện Picasso, cũng nên vào xem cho biết hành trình của ông
hoạ sĩ trứ danh. Lúc trẻ ông cũng vẽ theo trường phái cổ điển : vẽ chân
dung bình thường, vẽ cảnh vật như mắt mình trông thấy và vẽ rất đẹp. Cha
ông cũng là họa sĩ, dạy cho con cách cầm cọ và màu sắc, nhưng khi ngắm
một bức tranh của Picasso lúc còn bé thơ vẽ, người cha sửng sốt và cất
cọ để giải nghệ luôn vì biết mình (so với cậu con), tài nghệ không đáng
kể. Về sau Picasso mới vượt thoát, vẽ tranh trừu tượng. Lúc còn sinh
tiền, tranh Picasso đã đắt giá hơn vàng.
Hai bức tranh của thời khởi đầu (Picasso)
Bức tranh thời cubiste, Picasso.
Một
tài nghệ như vậy có xứng đáng khi ta dừng chân ở Barcelonna đến xem Bảo
Tàng Viện để biết chút gì về ông không ? Nếu không đến thưởng thức thì
không nên nói :"Barcelonna chẳng có gì đáng để ý". Nhân vô thập toàn !
Các
nước Âu Châu, như Pháp, có cách sống của họ và người dân sống ở Pháp
'có phước' lắm mà nhiều khi không biết. Được chính phủ lo lắng tòan vẹn
khi bịnh hoạn, càng bịnh nặng càng được chăm sóc miễn phí. Tôi có biết
một người bạn, học ra kỹ sư bên Pháp, làm việc một thời gian rồi bỏ sang
Mỹ lập nghiệp. Lúc đầu rất khá giả, nhà cửa huy hoàng. Không may, bà vợ
anh nhuốm bịnh ung thư, anh bỏ hết tiền bạc, tài sản chữa bịnh cho vợ
nhưng bà vẫn qua đời. Sau này, anh về Pháp thăm bạn bè cũ và nói với vẻ
chua xót : "Nếu tôi ở lại Pháp thì không chừng vợ tôi còn sống. Ở Mỹ mỗi
lần đi 'hóa trị' là cả $10 000, tôi sạt nghiệp vì chữa bịnh cho vợ. Bây
giờ tôi không còn của cải gì hết"
Nghe
trường hợp Phó Tổng Thống Mỹ thì hiểu, ông Obama đã rơi nước mắt xin
ông Joe Biden đừng bán nhà cốt để chữa bịnh cho con, hãy để ông Obama
lấy tiền bản quyền quyển sách ông đang viết, rồi giúp cho vị Phó TT của
mình.
Và
cũng ông Obama thú thật là chỉ mới vừa trả hết nợ ngân hàng cho hai vợ
chồng ông, số nợ được mượn khi còn là sinh viên để đi học. Bên Mỹ sống
"bấp bênh" như thế thì có gì là sung sướng ? Còn sức làm việc thì có
tiền, lỡ bịnh nặng thì vô ngã cụt. Nợ tiền nhà, nợ tiền học... như vậy
chỉ khi nào là triệu phú thì mới sung sướng.
Ở
Pháp, sống 'đơn giản' nhưng được chính phủ lo lắng mọi bề. Nên có
người gọi bên Pháp là 'nhà nước vú em' (nói một cách chế diễu) chuyển
dịch từ « l'état providence » nhưng đúng nghĩa của danh từ này thì phải
dịch là 'nhà nước chu toàn'. Nhà nước lo cho dân mọi thứ. Đành là chế
độ xã hội theo kiểu Pháp có những khuyết điểm và những lạm dụng nhưng
người dân được hưỡng lợi, và sung sướng không phải lo : "không biết lấy
tiền đâu chữa bịnh" hay kêu gọi bạn bè, người quen đóng góp kẻ ít người
nhiều để chữa bịnh. Ngoài ra, bên Pháp về già thì ở tại nhà, không cần
phải lái xe hay không cần ai đến đưa rước, chỉ tà tà bước ra phố là có
đủ tiệm tùng, chợ búa ... không nói được tiếng Pháp nhiều thì cũng bập
bẹ và người bản xứ cũng hiểu, cũng trò chuyện bâng quơ nên người Việt
lớn tuổi không có cái cảm giác bị bỏ vào một xó hay suốt ngày không có
ai đến trò chuyện. Các Thị Xã thường tổ chức các chuyến du ngoạn cho
người già, dẫn đi viếng nơi này nơi khác. Khi già quá đi không nổi mà
không muốn vào viện dưỡng lão thì có người của Thị Xã đến nấu ăn, tắm
rửa, dọn dẹp và dìu đi một vòng ra phố.
Như
vậy sống bên Pháp với chế độ xã hội là quá sướng, nhiều người ở bên này
không hiểu vì cứ nghe người ta ‘nói hươu nói vượn’, chê bai nước Pháp
rồi cứ tin. Ai ở Pháp nên an lòng, bạn đang sung sướng lắm. Có những
người không bằng bạn nên mặc cảm rồi ganh tị nói ra nói vào. Nếu muốn
thử thì bạn đi nơi khác sống rồi sẽ hối tiếc. Còn nữa, Pháp là một xứ
sở vừa đẹp vừa có khí hậu ôn hòa, mùa đông không quá lạnh, mùa hè không
quá nóng (bao nhiêu đó đủ là một ‘điểm son’) Và nước Pháp văn minh,
trình độ sống rất cao. Tất cả những điều đó đủ để bạn biết là mình may
mắn.
Cám
ơn quí vị đã đọc và tha lỗi cho tôi đã nói sự thật, sự thật có thể làm
mích lòng. Nhưng tôi chỉ mạn phép trả lời những gì người khác đã viết
sai về nước Pháp và Âu Châu.
Trân trọng.
(Xin
mời quí vị đọc và xem thêm bài viết « Nước Pháp Vào Hạ », cũng như bài
« Paris est une fête » dựa theo danh hào Ernest Hemingway mà tôi sẽ gởi
tiếp theo đây để rõ về nước Pháp, nếu muốn tìm hiểu).
Marine Van
Video Youtube Playlist – Paris Tình Lãng Mạn :
Paris, Tình Lãng Mạn
( Paris, la Romance ).
Thanh Vân
Paris, le 8 juin 2006
Thanh Vân
Paris, le 8 juin 2006
Paris Tình Nở.
(Paris, l’amour en éclosion)
Paroles : Thanh Vân
Paris, le 18 Avril 2006
Musique : Quách Vĩnh-Thiện
Paris, le 20 Avril 2006
Voix : Tố Hà
Tình Không Phai
(Ineffaçable, l’Amour)
Lời : Thanh Vân
Paris, le 18 avril 2006
Nhạc : Quách Vĩnh-Thiện
Cap d’Agde, le 29 avril 2006
Paris, le 18 avril 2006
Nhạc : Quách Vĩnh-Thiện
Cap d’Agde, le 29 avril 2006
Tiếng hát Mỹ Dung :
Tiếng hát Xuân Phú :
Lòng Nát Tan
(Le coeur brisé)
Lời : Thanh Vân
Paris, le 21 Avril 2006
Nhạc : Quách Vĩnh-Thiện
Paris, le 25 Avril 2006
Paris, le 21 Avril 2006
Nhạc : Quách Vĩnh-Thiện
Paris, le 25 Avril 2006
Tiếng hát Mai Thảo
Paris Như Hoang Vắng
(Paris, tel un désert)
Lời : Thanh Vân
Paris, le 31 mai 2006
Nhạc : Quách Vĩnh-Thiện
Paris, le 6 juin 2006
Paris, le 31 mai 2006
Nhạc : Quách Vĩnh-Thiện
Paris, le 6 juin 2006
Tiếng hát Mai Thảo :
Paris Mùa Lể Hội
(Paris, la saison festive)
(Paris, la saison festive)
Lời : Thanh Vân
Paris, le 3 septembre 2006
Nhạc : Quách Vĩnh Thiện
Paris, le 5 Septembre 2006
Paris, le 5 Septembre 2006
Tiếng hát : Hương Giang
Gởi Em Lời Nhung Nhớ
(A TOI … MA NOSTALGIE D’AMOUR)
Lời : Thanh-Vân
Paris, le 7 janvier 2007
Nhạc : Quách Vĩnh-Thiện
Paris, le 21 janvier 2007
Paris, le 21 janvier 2007
Tiếng hát Xuân Phú.
PARIS Bên Em
(PARIS, à tes côtés)
Lời : Thanh Vân
Paris, le 26/08/2007
Nhạc : Quách Vĩnh-Thiện
Paris, le 6/09/2007
Paris, le 26/08/2007
Nhạc : Quách Vĩnh-Thiện
Paris, le 6/09/2007
Tiếng hát : Thụy Long
Nếu Một Mai Mình Xa Cách
(Si jamais nous nous séparions)
Lời : Thanh Vân 15/10/2009
Trên đường đi Cap d’Agde.
Trên đường đi Cap d’Agde.
Nhạc : Quách Vĩnh-Thiện
Paris, le 26 Octobre 2009.
Tiếng hát : Hương Giang
Paris Đón Tết
(La saison du nouvel an Tết)
Lời : Thanh Vân
Paris, le 16 Janvier 2010
Nhạc : Quách Vĩnh Thiện
Paris, le 19 Janvier 2010
Paris, le 16 Janvier 2010
Nhạc : Quách Vĩnh Thiện
Paris, le 19 Janvier 2010
Tiếng hát : Quang Minh
Paris, Mùa Giáng Sinh
( Paris, la saison Noël )
Parole : Thanh Vân.
Paris, le 16 Janvier 2010.
Musique : Quách Vĩnh-Thiện.
Musique : Quách Vĩnh-Thiện.
Paris, le 29 Janvier 2010
Tiếng Hát Mai Thảo.
http://www.thienmusic.com
Voyage en Image et en Musique :
http://thienmusic.free.fr/ NotaBene.htm
--
Quách Vĩnh Thiện
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire