Translate

Libellés

samedi 3 août 2019

Phạm Nga và bài ký Một Tiếng Kêu Thầy.

Nghe kể lại chuyện xưa mới thấy nó lạ vô cùng.

Kính mời quý anh chị cứ theo bài viết của anh Phạm Nga mà nhớ lại xem, thời của quý anh chị có giống chút nào như thời anh Phạm Nga kể lại không nhé.

Tôi có nghe một bài tạp bút của Vương Hồng Sểnh, mời quý anh chị cũng theo thời của ông này mà hiểu thêm chuỵên của Việt Nam mình thật lạ vô cùng.

Chương trình đọc và nghe đọc truỵên hay với tạp bút Năm Quý Dậu 1993 của tác giả Vương Hồng Sểnh.

Cám ơn anh Phạm Nga đã gửi bài và hình sưu tâm.

Caroline Thanh Hương


Ký:

MỘT TIẾNG KÊU “THẦY”

<Trong Lúc Cậu Sinh Viên Mới 18 Tuổi Là Tôi Ngượng Ngùng, Không Dám Nhận Danh Xưng “Ông Thầy” - Trên Đời, Tôi Chưa Được Ai Gọi Như Vậy Dù Đã Có Đi Kèm Trẻ Tại Tư Gia - Thì Anh Tư-Taxi Đã Gọi Thêm Nguyên Chai Rượu Vĩnh Sanh Hòa,…>

1.
Hồi tôi mới lên đại học là năm 1967, học lớp dự bị Triết trường Văn Khoa, có lần một ông anh rể đã dẫn tôi đi chơi, tập tành nhậu nhẹt với một loại rượu bình dân nhưng rất đả. Đó là nhãn rượu Vĩnh Sanh Hòa, còn gọi là Vĩnh Tồn Tâm, chai thủy tinh vuông 1 lít, uống với Soda thì tuy thoang thoảng mùi thuốc Bắc nhưng ngon không thua cho lắm nếu so với whisky soda, chẳng hạn như Bee Hive, Johnny Walker.
Để uống Vĩnh Tòn Ten – dân bợm thường gọi tếu như thế - ông anh đã dẫn tôi khu Chợ Cũ, cuối đường Hàm Nghi, Quận Nhứt Sài Gòn thời đó, vào một tiệm nước của người Tàu, đối diện hơi chếch bên kia đường là tiệm bánh danh tiếng Như Lan. Gọi rượu và soda xong, ông anh bước qua đường, vào một tiệm Tàu bán đủ thứ thịt quay: heo quay, gà vịt, vịt quay, lòng phá lấu, xá xíu…, nhưng bởi là tư chức lương thấp, anh tôi chỉ gọi một thứ… tổng hợp, toàn là cổ, chân, cánh gà vịt quay, lổn nhổn trong miếng lá chuối, bọc thêm giấy báo tiếng Tàu bên ngoài.
Nhấm rượu, gặm cổ, chân vịt một lát, tự nhiên từ bản kế bên một ông khách hơi trọng tuổi cầm ly bước qua, giọng Nam bộ thật chơn chất, vui vẻ nói một hơi:
“Xin lỗi hai chú em, nảy giờ tui ngồi một mình bàn bển thấy hai chú em cũng lịch sự, nói chuyện nghe thiệt đàng hoàng, mà cũng có ‘gu’ thích Vĩnh Tòn Ten như tui nữa. Thôi thì, tui xin phép cất qua bên cái mớ lá chuối này, rồi mình ngồi chung nhậu thịt quay tui mời cho vui nhe, được hôn mấy chú em?”.
Không có cách nào khác hơn, chúng tôi cùng lịch sự gật đầu “Dạ, mời anh”. Ông khách cười hể hả, trở về bàn đem qua tiếp dĩa thịt heo quay bự xự cùng gói thuốc Craven A rồi ngồi xuống hô liền: “Dô chớ!”.
Sau vài tua cụng Vĩnh Tòn Ten, ông khách cho biết mình ‘thứ tư’ và hỏi chúng tôi ‘thứ’ mấy. Xứng thứ xong xuôi thì ở đây, tại bàn rượu này, tôi chợt được có tên mới là “chú Hai” vì anh Tư–taxi mới quen không hề để ý chút nào đến tên Hùng trong câu trả lời của tôi, rằng “Dạ em tên Hùng, thứ hai”. Ynhư vậy, ông anh của tôi bắt đầu có tên tại bàn  là “chú Năm”, còn tên Huy anh có xưng ngay từ đầu thì cũng bị người nghe thông qua luôn.
Vậy đây là anh Tư-taxi bởi anh đang chạy taxi kiếm sống. Bữa nay chạy cũng khá nên sau khi nghỉ đón khách, anh Tư đã cho phép mình trên đường về nhà ghé tiệm ở khu Chợ Cũ này để xả hơi, tức làm vài ly Vĩnh Tòn Ten với soda như sở thích lâu nay, và mới làm một ly thì bắt gặp anh em tôi ở bàn bên…
Đến lúc nghe tôi tự giới thiệu chưa đi làm, chỉ là sinh viên học năm đầu đại học, anh Tư chợt có vẻ rất chú ý, hỏi liền:
“Sinh viên tức là có bằng tú tài hai, phải hôn chú em?”
Tôi đáp “Dạ, ai cũng vậy, đậu tú tài hai rồi thì được ghi danh học đại học, anh Tư”.
Anh Tư chợt cười he he, cầm ly lên:
“Vậy chú Hai là ông thầy rồi. Tui học hành ít mà run rủi tụi mình gặp nhau ở đây thì thiệt là hên. Vô cái đi rồi tui sẽ nói muốn nhờ chú Hai một chuyện… Coi ông thầy có nhận hôn nhe!”.
Sau đó, anh Tư-taxi kể vắn tắt là có người em ruột, cũng “học hành ít”, vô cảnh sát làm đã lâu mà không thể lên lương bậc gì hết, bởi đã không có bằng tiểu học để nộp. Trong khi đó, theo qui định của ngành cảnh sát quốc gia, chỉ cần người có bằng tú tài hai dạy rồi làm giấy chứng nhận, rằng cho anh cảnh sát viên đã học hết chương trình tiểu học của Bộ Giáo dục do mình dạy, nhớ kèm theo là bản photo bằng tú tài. Với tờ chứng đó, anh cảnh sát viên đem nộp là được chấp thuận tăng một bậc lương.
Vậy là “tứ hải giai huynh đệ”, trong lúc gã trai trẻ 18 tuổi là tôi ngượng ngùng, không dám nhận danh xưng “ông thầy”  - trên đời, tôi chưa được ai gọi như vậy dù tôi từng đi kèm trẻ tại tư gia-  thì anh Tư-taxi, thay vì để ông chủ tiệm tiếp tục đến bàn đong, rót từng shot rượu theo kiểu khách kêu từng ly -  đã gọi thêm nguyên chai Vĩnh Sanh Hòa,…




2.
Chẳng bao lâu, đúng hẹn là anh Tư taxi dẫn chúng tôi đến nhà anh cảnh sát viên, một căn phố nhỏ nằm trong hẻm ở vùng Phú Nhuận. Tên anh chủ nhà là gì thì đã quá lâu rồi, tôi chỉ nhớ mang máng qua lúc làm giấy tờ nhưng chắc chính xác, đó là Trần Văn Tốt. Thôi thì, lại kêu theo kiểu Nam bộ, đây là Sáu Tốt, em anh Tư-taxi. Mở đầu thì không thể có gì khác hơn là một chầu nhậu ‘bộ tứ’ ngồi dưới sàn gạch bông, bia lon Hamm’s của Mỹ với mồi màng hậu hĩnh, ê hề. Sáu Tốt cũng chơn chất, hể hả y như anh mình, lớn hơn tôi cả chục tuồi mà cứ gọi tôi là “ông thầy” hay “thầy” hoài khiến tôi rất ngượng.
Khi tôi viết xong và trao cho anh tờ giấy chứng nhận cùng tờ bản sao bằng tú tài  - có dấu đỏ sao y bản chánh đàng hoàng của ủy ban hành chính xã Bình Hòa, quận Gò Vấp, sát bên lăng Ông, Bà Chiểu thời đó, Sáu Tốt rất xúc động, không hề đọc qua tờ chứng dù tôi đã nhắc mấy lần:
“Cám ơn, cám ơn ông thầy nhe. Đọc gì chớ, thầy viết là đúng chắc cú luôn rồi. Để tui…”
Sáu Tốt tự nhiên ngừng nói, đứng phắt dậy, cầm tờ giấy cẩn thận cất lên tủ thờ ngay sau lưng mình, nói liền khi ngồi xuống trở lại:
“Xin lỗi, em cất giấy đàng hoàng vậy cho chắc ăn, để dưới này lỡ đỗ bia thì ướt tèm lem hết sao! Dạ mời mấy anh, mời thầy Hai vô chớ, còn khui lon mới…”.
Bữa nhậu rôm rả tiếng cười, hết sức vui vẻ như đánh dấu một công việc lớn vừa hoàn thành, giúp chủ nhà cởi bỏ được một gánh nặng, một nỗi lo suốt bấy lâu nay.
Đang cười bỗng Sáu Tốt nghiêm mặt nói:
“À, xin phép anh Tư, anh Năm, xém nữa Sáu này quên. Mang ơn thầy Hai nhiều quá rồi, xin gởi thầy vài ngàn, chút đỉnh gọi là cám ơn…”
Tôi lập tức ngắt lời Sáu Tốt. Cậu con trai 18 tuổi, lần đầu tiên dám uống tới 5, 6 lon bia Hamm’s nên giọng điệu đã có hơi hướm như dân chơi, giang hồ, còn vỗ vào đầu gối chủ nhà cái “đét” khi nói – một cử chỉ suồng sã cũng chưa từng có nơi cậu sinh viên vốn thiệt con nhà lành, mới nửa năm trước còn là cậu học sinh đệ nhị cấp,  nề nếp trong đồng phục quần xanh áo trắng:
“Hổng được nghe anh Sáu, tôi hổng nhận đâu. Tụi tôi mới biết anh Tư, anh Sáu đây thôi nhưng tình thương mến thương, giúp được gì cho anh Sáu thì tôi ráng hết ga thôi. Đừng chíp bụng để tâm nghe. Mà nè, đừng kêu tôi thầy nữa.Thầy gì? Tôi nhỏ hơn anh cả chục tuổi…”
Sáu Tốt lại lè nhè ngắt lời tôi:
“Đâ…âu được. Thầy Hai có học hành cực khổ thì phải kêu bằng thầy chớ. Mà… nhận dùm tui đi, xin gởi thầy đây là hai ngàn, chút đỉnh coi như tiền giấy mực thôi mà.”
Thời năm 1967 ấy, tôi nhớ giá một chiếc honda C50 dame khoảng 32,000 - 35,000 đồng VNCH, còn chiếc Yamaha dame cũng 50cc tôi đang đi học thì ba má tôi mua hết 29,000 đồng. Và kìa, dù là tiền thù lao, tiền tạ ơn, tiền giấy mực gì đó thì BỐN TỜ TRẦN HƯNG ĐẠO xanh mướt lúc ấy đều không thể nói là nhỏ hay chẳng có chút nghĩa lý nào đối với một cậu sinh viên con nhà nghèo.
Nhưng rốt cuộc, cũng có thêm ý kiến “Nên” của anh Tư-taxi và ngược lại là “Không nên” của anh rể tôi, tôi đã không nhận món tiền cũng-có-ý-nghĩa ấy.Trong lòng vui ngút ngàn, một nỗi phấn khích bay bổng bởi cảm giác tự hào là vừa làm được việc tốt cho đời, anh thầy 18 tuổi liên tục hưởng ứng những cái “vô”. “vô” từ phe chủ nhà đến say mèm, đến độ khi tàn cuộc phải để ông anh chở…

PHAM NGA
Sydney, đông 2019






mercredi 31 juillet 2019

Thơ tình, mỗi thi sĩ một nét riêng với bài Tình Trên Cánh Gió, thơ Đỗ Quý Bái và thơ Hoa Văn Nói Với Người Trong Mộng.

tt

 Kính mời quý anh chị đọc thơ của thi sĩ Đỗ Quý Bái và Hoa Văn.

Mỗi người một nét thơ, mỗi người những cảm xúc khác nhau về những mối tình xưa.

Caroline Thanh Hương



Gửi chị Thanh Hương đọc xem được không ?
Thân kính
LTĐQB






Tiêu đề: TÌNH TRÊN CÁNH GIÓ    


Anh ,đại bằng phiêu lãng ,
Em, huyền thoại não nùng ,
Lênh đênh như mây nổi
Giữa bầu trời mênh mông .
Hội ngộ trên cánh gió
Nhìn nhau mà nao lòng
Mơ hồ như tiền kiếp
Ngọc Nữ với Tiên Đồng .
Em ,Quỳnh hoa e ấp ,
Anh , Lửa ấm đêm đông
Tình lên cao chất ngất ,
Nghĩa sâu nặng nghìn trùng
Hai tim hòa một nhịp .
Có nói cũng không cùng .
Hừng hực lửa yêu nồng
Tỏa lan khắp không trung .
Nên dù xa vạn dặm
Dù cách trở Tây Đông ,
Dù anh Nam em Bắc
Xa mặt chẳng xa lòng
Cho tình ta vĩnh cửu
Dù sóng gió bão bùng
Tuy hai mà là một
Ấp ủ Nhau trong lòng ...
Ấp ủ nhau trong lòng ...

LTĐQB



Thân gửi Chị Caroline Thanh Hương thêm
vài bài thơ góp vui. Chúc Chị luôn an vui.
Đa tạ.
Hoa Văn

1.NÓI VỚI NGƯỜI TRONG MỘNG   

Gửi đến em bài thơ không niêm nhỏ
Chút ân tình vàng võ thiết tha vui
Anh thương em nhiều lúc muốn mở lời
Nhưng lại sợ tình em hờ hững gió

Anh không hiểu sao mình không dám ngỏ
Ngại ngùng chăng khi lời ngỏ gió bay
Em ơi em tình đẹp chẳng quên ngày
Tình cũng lạ gặp nhau mình cũng lạ

Nói thương em lòng anh ray rứt quá
Sợ không còn níu được bước chân em
Con chim hồng bay bổng giữa trời đêm
Không mỏi cánh dù gặp nhiều dông bão

Hồn lưu lạc nghe sầu vương trên áo
Sợi tóc buồn trĩu nặng chút hương thơ
Đến với em không phải chuyện tình cờ
Duyên thơ nhạc hai tâm hồn như một

Anh biết em chỉ yêu lòng chân thật
Một trái tim ăm ắp nghĩa yêu thương
Bước em đi trên những khúc đoạn trường
Giữa vinh nhục hèn sang thời buổi khó

Anh thương em từ ngày vừa gặp gỡ
Em như trăng anh như kẻ lữ hành
Soi đường anh đi trên cuối cuộc tình
Và tiếp nối những gì còn dang dở

Anh gặp em coi như đời đầy đủ
Yêu Cúc vàng hoa nở mãi trong tâm
Mốt mai đây khi anh đã âm thầm
Về cõi khuất lúc chiều tàn nắng tắt

Nàng thơ ơi tình xưa dù chiu chắt
Tình yêu nào sớm muộn cũng chân mây
Thời gian đi thân thiết cũng cạn ngày
Xin được mãi yêu em trong mộng đẹp

Anh làm thơ hình như Trời cho nghiệp
Nghiệp dĩ hồng từ thuở tóc còn xanh
Anh gặp em như nhận được duyên lành
Từ em đó những ước mơ tìm thấy

Trái tim anh em đã từng vực dậy
Cuối mùa tàn lại nở giữa rừng thơ
Anh yêu em chưa có một bao giờ
Chắc Thượng Đế đã cho niềm hạnh phúc

Vì tình anh héo tàn trong vô thức
Nên yêu em chỉ trong tiếng thơ thần
Dù em ở xa hay đã thật gần
Xin được tạ ơn em bằng tất cả.

Anh yêu em như hoa lòng vạn đoá
Dâng người tình trong mộng của hôm nay
Nàng thơ ơi xin nhận tiếng thơ này
Để anh được có thêm hơi thở muộn.
Hoa Văn


2. ĐÊM HỒNG NỖI NHỚ

Từ em lửa ấm mơ tình
Cõi thơ nở những đoá quỳnh giấc hoa
Người về mấy thuở phong ba
Bên bờ dâu bể mưa qua phố người

Ngập ngừng mấy cửa lòng vui
Bâng khuâng nghe gió mưa đời vàng xuân
Vào đời nhặt nắng phù vân
Gửi đi hò hẹn hồng trần nỗi đau

Chút tình tháng Bảy mưa ngâu
Chẳng Ngưu Lang cũng bóng sầu trăm năm
Nỗi riêng để lạnh lùng thầm
Thơ nào chan chứa tình ân rượu nồng

Bước chân sông biển cát hồng
Còn đâu nữa mộng tang bồng với ai
Trải qua một giấc mơ dài
Tình như trăng nước chiều phai dấu về.
Hoa Văn



3. DÒNG THƠ CHO EM  

Anh sẽ viết DÒNG THƠ CHO EM mãi
Để tình yêu tồn tại được thăng hoa
Dù cuộc đời nhiều lúc lắm phong ba
Chân vẫn bước trên đường tình thầm lặng

Đang đi dưới trời thơ đầy hoa nắng
Dăm hàng cây lẳng lặng đứng bên sân
Trước cảnh nhà cao bỗng ước mơ thầm
Lòng thanh thản xanh xanh bờ cỏ mướt

Bỗng nhớ em tà áo vàng tha thướt
Mái tóc dài từng sợi nhớ sợi thương
Lòng bâng khuâng nhẹ bước cõi vô thường
Âm vọng tưởng nhạc đời lên trầm bổng

Nghĩ thế nào cũng chỉ là mơ mộng
Tình ra sao chỉ như khói như mây
Gửi về em những yêu mến thương đầy
Đường có xa nhưng tình không thăm thẳm

Vẫn là thơ với nhạc đời đằm thắm
Tháng năm về vương vấn mãi trong tâm
Phút ưu tư tiếng ai gọi thì thầm
Từ trong gió của tình yêu vọng lại

Tình gọi sao mà nghe lòng tê tái
Thương về đâu ân nghĩa gửi về đâu
Chiều sắp qua chưa tắt tiếng thơ sầu
Con bướm trắng một mình về tổ ấm

Anh vẫn đi cùng cuộc tình bất tận
Dẫu hiểu rằng sau trước cũng hư vô
Dù có hoa lan hoa huệ hoa mơ
Xin cảm tạ chút hương nồng đã mất

Tình đã bay như tình em mờ khuất
Hình trong thơ và bóng nguyệt trong thơ
Bốn phương về chỉ thấy những mơ hồ
Nhưng còn một cõi hương vàng hoa cúc

Anh có em bước chân đời thêm sức
Trong bao la trời đất cuộc tình hoa
Bàn tay nào níu được chút tình xa
Lòng không dám nói những điều khó xử

Xin cứ để tình yêu trong tưởng nhớ
Viết vào thơ hay nốt nhạc cung buồn
Cho ân tình ngày một thiết tha hơn
Từ hai hướng hay đường này lối nọ

Hương Hoài Điệp người anh yêu bên đó
Có nắng hồng lấp lánh nụ hoa thơ
Mong ngày kia trong giây phút tình cờ
Em nhạc anh thơ cung vàng một nhịp

Phút hạnh ngộ vẫn trong mơ mộng đẹp
Mùa Thu vàng có hoa mắc đèn treo
Dòng Thơ Cho Em tiếp tiếng thơ yêu
Mình nhắc lại từng đoạn đường đi tới.
Hoa Văn


4. YÊU NGƯỜI TRONG MƠ

Đời như còn chẳng bao giờ
Bỗng dưng một thoáng tình cờ gặp em
Lời chia ngào ngọt êm đềm
Trái tim thơ lạc qua miền chiêm bao

Nghe lòng xao xuyến nao nao
Ân tình mở khép gửi vào hư vô
Trăm năm mấy nỗi đợi chờ
Lối vàng in nhẹ dấu mờ chân hoa

Em từ cõi mộng bước ra
Anh trong nỗi nhớ đậm đà tình riêng
Người yêu cuối một đường tìm
Vô cùng trăn trở những đêm trăng tà

Yêu người trầm một nét hoa
Tình em đâu dễ nhạt nhoà phấn bay
Rượu nồng đậm nhạt môi cay
Hương yêu quyện tiếng thơ đầy tuyết phơi

Dấu xưa mây gió ngậm ngùi
Mốt mai còn lại bồi hồi trên tay
Người yêu trong mộng mơ này
Ru tình lửa ấm những ngày tháng đi.
Hoa Văn


5. CHỈ LÀ MƠ    

Anh mong đợi một ngày kia nắng mới
Nhịp tim thơ làm rung động tình em
Như con thuyền lướt sóng biển trời êm
Cũng đến được bến bờ thương nhân ái

Bởi yêu em phải qua nhiều cửa ải
Nhưng rồi tình cũng chỉ gọi là mơ
Tình yêu em xin được để tôn thờ
Và giữ mãi trong tâm hồn muôn thuở

Chỉ thế thôi mong gì hơn thế nữa
Làm người thơ cứ thích chuyện mơ hồ
Cứ vui đời cứ dệt những vần thơ
Cùng chia xẻ chút tâm tình vụn vặt

Tránh sao khỏi nhiều khi buồn hiu hắt
Anh âm thầm than thở tiếng thơ đau
Chỉ có em anh vơi được nỗi sầu
Để quá khứ vùi sâu trong kỷ niệm

Anh trao em đời này chiếc vương miện
Gọi em là hoàng hậu của tình yêu
Anh đón em bằng vạn đoá hoa điều
Để em bước êm đềm vào cõi mộng

Nhiều lúc mơ để điểm tô cuộc sống
Và tâm hồn không cằn cỗi em ơi
Thực hay hư anh vẫn cứ vui cười
Thế mới gọi là người thơ chứ nhỉ!!!
Hoa Văn