Translate

Libellés

vendredi 9 mars 2018

Biển Và Chuyện Tình Không May, truyện ngắn của tác giả Phạm Nga.



 tt
 
tt

Lời bài hát: Nha Trang

Lời đăng bởi: dzuidzelahet
Bài hát: Nha Trang - Hòa Tấu, Guitar
Nhạc Sĩ : Minh Kỳ

Nha Trang là miền quê hương cát trắng
Có những đêm nghe vọng lại
Ầm ầm tiếng sóng xa đưa
Nha Trang cảnh đồng bao la bát ngát
Hương quê dâng lên ngào ngạt
Hòa cùng sức sống yên vui.

Nha Trang cảnh đẹp nên thơ khiến nhớ
Bao năm du khách hằng chờ
Một ngày ghé đến Nha Trang
Ai ơi người về cho ta nhắn với
Nha Trang quê hương dịu hiền
Ngàn đời lòng tôi mến yêu.

Còn đâu những chiều vui xưa
Còn đâu những chiều say sưa
Ngồi nơi biển buồn trông ra khơi mênh mông.
Còn đâu Tháp Bà êm mơ
Còn đâu đá Chồng bơ vơ
Còn đâu bến Cầu Đá nên thơ.

Nha Trang cảnh đẹp trăng thanh gió mát
Ai qua không quên để lại
Một vài luyến tiếc xa xôi
Ai ơi người về cho ta nhắn với
Nha Trang quê hương dịu hiền
Ngàn đời lòng tôi mến yêu.

Gửi tặng những ai có quê là Nha Trang bài nhạc không lời trên đây.
Caroline Thanh Hương
 Có những chuỵên tình bắt đầu từ những chuyện lạ thật ngộ nghỉnh và cứ thế trở thành một kết cuộc vui vẻ.
Nếu nói nôm na, thì chúng ta gọi là có duyên nợ với nhau và mãi sống đời bên nhau.
Cũng có những chuyện tình bắt đầu câu chuyện thì đẹp, vui và thật thoải mái để tiến xa, nhưng cuối cùng, cũng phải chia tay vì những chuyện lỉnh kỉnh thừa thải mà người ta thì hay cố chấp và không biết giải quyết vấn đề.
Gia đình và xã hội cũng là những yếu tố gián tiếp hay trực tiếp cho câu chuyện tình.
Nếu tâm hồn con người lãng mạn như nhân vật trong chuyện tình của anh Phạm Nga thì dù sao, nó cũng giúp cho chúng ta có một câu chuyện hương xuân khi nhớ lại cái thuả ai cũng còn Xuân, nhất là đây cũng là thời gian chúng ta bớc vào mùa Xuân.
Cám ơn anh Phạm Nga đã gửi những bài viết của anh đến groupe để chúng ta thưởng thức một câu chuyện tình... không may.
Caroline Thanh Hương




Truyện ngắn
 Biển Và Chuyện Tình Không May
1.
Tôi yêu biển. Từ cái may mắn đầu đời thật tuyệt diệu là được sinh ra ở vùng đất biển Nha Trang, tôi hồn nhiên thích biển, một mực khoái biển ngay từ tuổi ấu thơ. Rồi sau này, vào năm ra trường đi dạy học, tôi lại may mắn nữa là được bổ nhiệm về thị xã Vũng Tàu, cũng miền biển!
Lúc đó đã giữa mùa nghỉ hè, mà vào niên khóa sắp khai giảng, Bộ giáo dục sẽ bắt đầu cho dạy một môn học mới, đó là môn sinh hoạt học đường ở bậc trung học. Khóa tập huấn đầu tiên về môn nhiệm ý mới mẻ này được tổ chức ở Vũng Tàu, kéo dài sáu tuần, quy tụ khoảng 30 nam, nữ giáo viên thuộc các trường công ở Sài Gòn và các tỉnh lân cận, tất nhiên có cả các trường của đất “chủ nhà”. Ông hiệu trưởng trường tôi, sau khi tiếp nhận tờ sự vụ lịnh trình diện của tôi, đã hỏi han gia đình, thân thế của “kẻ mới đến” sơ sịa vài câu, rồi - hình như theo kiểu có mặt đặt tên - ông mau mắn giao luôn công tác đầu tiên cho hắn: đi dự khóa tập huấn môn học mới.
Trại tập huấn của chúng tôi là toàn bộ khu vận động trường Lam Sơn, cách bãi Trước chỉ chừng nửa cây số. Trong lễ khai giảng, tôi nhận ra là đa số thầy, cô giáo dự trại đều còn trẻ, số đông là trên dưới 30. Có lẽ tuổi tác trại viên nên như thế mới thích hợp với tính chất năng động, cần đến thể lực của những môn học chính của khóa tập huấn, là các môn thể dục thể thao, trò chơi vận động tập thể, múa hát cộng đồng, kỹ năng sinh hoạt ngoài trời: cắm trại, lửa trại, thám du, mưu sinh nơi hoang dã…
Đặc biệt tự nhiên mà có hai trại viên quá trẻ, phải nói là hai cô bé mới đúng, lại đứng riêng ra ở phía sau hàng các cô giáo. Dò hỏi mới biết đó là hai cô cháu gái của thầy Cương, trại phó nội vụ. Vừa đậu tú tài xong, hai cô nữ sinh chuẩn bị ‘lên sinh viên’ này được chú Cương dắt theo, cho làm trại viên ‘bán chính thức’. Hai cô ả cũng thường sinh hoạt chung với đoàn nhưng đi chơi là chính, chẳng phải học hành, ghi chép gì cả.
Thế rồi, rõ ràng những buổi học ngoài trời, trong sân Lam Sơn hay ở các bãi biển, rừng dương…, tức được phơi mình trong nắng, gió, cát, nước biển… mới lý thú hơn nhiều so với những buổi nghe lý thuyết trong phòng học hay hội trường. Từ những thầy, cô đã có tuổi, vốn chậm chạp, e dè với màu nước da nhợt nhạt của mình, cho đến mấy anh thầy trẻ măng, háo hức kiểu ‘mới ra trường’ như tôi, tất cả đều dần dần thay đổi thấy rõ. Khi những ngại ngùng ban đầu – ngại nắng, sợ gió, ớn bụi… - giảm hẳn đi hay không còn nữa, mọi người vui vẻ, ồn ào chạy nhảy trên cát, ngụp lặn dưới nước, nằm dài ra thảm cỏ. Vài lúc tác phong nghiêm trang, đạo mạo cố hữu của nhà giáo đã tạm đi chơi đâu mất, nhiều thầy, cô tự do thả lỏng mình vào những trò đùa nghịch tếu táo, có khi rơi cả mặt kính, cũng như chọc phá nhau lì lợm y như bọn nhóc học trò của mình.
Vui nhộn nhất lúc nào cũng là đám thầy giáo trẻ tức bọn chúng tôi. Y như trong lớp học nào cũng có một “xóm nhà lá” quy tụ bọn học trò hay nghịch phá, “xóm nhà lá” của lớp tập huấn này coi như được dẫn dắt bởi tên ‘quậy’ nhất là Côn, dạy ở trường trung học Long Khánh. Anh thầy toán này có nước da đen như “anh Bảy Chà” trên ống kem đánh răng Hynos thời đó và chuyên chọc cười thiên hạ qua biệt tài kể chuyện tiếu lâm. Rồi Tâm – chẳng bao lâu đã có ngay biệt danh Tâm lùn, để phân biệt với một thầy lớn tuổi cùng tên – dạy ở Dĩ An, mới hôm qua còn nghiêm trang, mực thước, mặc sơ-mi luôn cài kín cổ thì hôm nay đã hót như khướu, chuyên rủ cả bọn ra quán cà phê cóc để… tán dóc đủ thứ chuyện. Hay Thảo, dạy môn hóa ở một trường vùng quê Long An của anh. Phải nói là thầy Thảo đẹp trai, kiểu “trai miệt vườn” để răng vàng sáng giới và thu hút mọi người với ngón đờn ghi-ta thiệt điệu nghệ tài tử, cả tân nhạc lẫn cổ nhạc. Thảo có kể cho anh em nghe chuyện một ông phụ huynh chủ xe đò, mê mẩn ngón đờn vọng cổ của anh thầy nên mua cho thầy một chiếc nhẩn 5 phân vàng, đồng thời may cho một bộ sơ-mi, quần Tây thiệt gồ ghề để đến dự đám giỗ nhà ông chủ xe và tất nhiên, thầy sẽ biểu diễn đàn, ca tại đây.
2.
Sáng nay, ở khu bãi Trước, cả đoàn được huấn luyện viên của Hội Lực Sĩ Con Kiến Càng ở Sài Gòn xuống dạy các kiểu bơi, sau đó là sinh hoạt tự do. Ba anh thầy trẻ của “xóm nhà lá” đang làm bộ lòng vòng bơi tới bơi lui, thiệt ra là để bám sát một chiếc phao đang bềnh bồng trôi mà hai cô trại viên “bán chính thức” đang bám vào.
Còn tôi, làm sao mà không khỏi chú ý đến hai cô bé xinh xắn kia, nhưng tôi chỉ bơi ở xa xa và lặng lẽ nhìn lại thôi. Vẫn còn trong tôi những mặc cảm của cuộc sống nghèo khó, cô độc vừa qua. Tôi đã phải xa gia đình cha mẹ, phải ở trọ trên một căn gác chật hẹp, bẩn thỉu, vừa học vừa đi làm thêm với chiếc xe đạp cà-tàng, cho đến ngày tốt nghiệp lúc nào cũng thiếu cơm ăn, áo mặc, sách vở… Khó khăn như thế nên cho đến nay, dù tương lai gần sẽ dễ thở hơn do lương bổng ổn định từ nghề đi dạy, bạn gái và hàng hiệu vẫn là hai thứ xa lạ và xa xỉ đối với tôi.
Cứ thầm tự so sánh mình – một cách bi quan về mọi phương diện trong/ngoài  - với các anh thầy trẻ kia, nên lâu lắm tôi mới đánh bạo mở miệng hỏi Côn về hai cô bé. Thì ra đó là Hồng, để tóc à la garconne, cởi mở, dễ bắt chuyện. Còn lại là Nghi Dung, tóc hơi dài, luôn trầm lặng, ít nói.

Cuối cùng thì tôi cũng lấy hết can đãm mà nhập cuộc. Nhân lúc Nghi Dung buông phao bơi đi, tôi bơi theo thật nhanh. Hụp xuống lặn một quãng, trồi lên là tôi đã ở bên cạnh cô bé. Tôi mở lời:
“Em bơi giỏi há? Nhưng cẩn thận, đừng ra xa một mình. Em là Dung phải không, tôi là Hòa, mình làm quen nha?”
Cô bé cười, gật đầu, có vẻ ngỡ ngàng:
“Dạ…, đúng em là Dung, Nghi Dung. Mà làm sao em bơi bằng thầy được? Vừa rồi thầy ở đâu mà thoáng một cái bơi ra đây liền lẹ vậy? Lúc nảy em không thấy có thầy ở gần phao tụi em…
Mở đầu có vẻ thuận lợi. Tôi phấn khích nên tìm ra được ngay ý tưởng tạm xem là hay hay để nói tiếp:
“Tên Nghi Dung là một cái tên thật đẹp. À vừa rồi em không thấy tôi là vì tôi không thích đám đông cho lắm, dù ở đây ai cũng vui vẻ, dễ mến.”
“Dạ em cũng vậy, không thích chỗ ồn ào nên em bơi ra đây. Mấy thầy kia cứ theo hỏi đủ thứ chuyện!”
Dù dung nhan đang hơi lôi thôi vì tóc ướt sủng, dính bết vào đẩu và trán nhưng Nghi Dung vẫn rất duyên dáng, thụy mị. Cô bé nói, cười vừa hồn nhiên, tươi tắn vừa dí dỏm, thông minh. Mãi lén nhìn ngắm người ta nên tôi bí đề tài, đành hỏi han một chút về chuyện học hành rồi rủ cô bé bơi trở lại chỗ… đông người  -  chiếc phao có mấy anh thầy trẻ vây quanh.
Đêm hôm đó, tôi quá hân hoan để bỏ giấc ngủ mà nằm mơ mộng. Cái tuổi 18 của Nghi Dung không quá cách biệt với tuổi tôi 21. Thuận lợi nữa là ngoài kiểu xưng hô “thầy”,“em” theo hoàn cảnh hiện thời, tôi và cô bé không có quan hệ thầy trò.
Mặt khác, tôi sẽ cẩn thận và tự kềm chế, không đeo bám công khai, lộ liễu, nhưng luôn luôn ở tư thế sẵn sàng, nghĩa là có cơ hội là áp dụng ngay những lời dạy quý báu của một đàn anh về nghệ thuật, bí quyết lấy cảm tình con gái. Có một bí quyết tuyệt vời là : “Như trong một ngày trôi qua, con gái đã nghe không biết bao nhiêu là lời tán tỉnh, trong đó có những câu rất hay ho của những tay giỏi ăn nói hơn mình. Do đó, mình phải ráng có vài câu – ít nhất là một câu nhưng phải thật hay – gây được ấn tượng thật tốt đẹp trong lòng con gái. Có như vậy thì vào cuối ngày, khi con gái ngồi một mình nhớ lại để chấm điểm, vô số những lời tán tỉnh của mấy tên khác sẽ bị quên sạch vì đã có câu tán của mình, do gây ấn tượng nhất nên duy nhất còn đọng lại trong tâm tưởng của con gái, tức là mình sẽ được nhớ tới chứ hổng phải tên nào khác.
Tôi thao thức, lo lắng vì không mơ hồ gì nữa, ngay giây phút đầu tiên tôi đã thương Nghi Dung. Do đó, tôi cầu Trời khấn Phật cho từ ngày mai, ngày nào những lời chân tình của tôi cũng được Nghi Dung “chấm điểm” cao nhất, do tạo được ấn tượng tốt đẹp nhất đối với cô bé, để tôi được ghi vào bộ nhớ của người ta, chứ tôi không biết cách sạo sự ngọt ngào, bay bướm như mấy anh thầy trẻ kia – toàn những địch thủ dẻo miệng đáng gờm.
Trại tập huấn tổ chức đêm lửa trại đầu tiên. Đúng là một cơ hội bằng vàng cho tôi, vì vào dịp này, trại viên phải luân phiên ra trả bài bằng thực tế về các kỹ năng quản lửa, quản trò, quản ca… thì tôi đã nổi bật, nhờ hồi xưa đã có thời gian làm huynh trưởng hướng đạo sinh. Đặc biệt là tuy thời gian chuẩn bị chơi lửa trại khá ít nhưng tôi vẫn kịp đưa vào chương trình văn nghệ đêm ấy vở kịch vui, tựa là “Gia đình bác Tám”, do tôi đã dựng nhái theo một chương trình rất nổi tiếng về nông thôn trên đài phát thanh đô thành và cũng từng trình diễn rất thành công trong một hội Tết sinh viên. Nay tôi vừa làm đạo diễn tập miệng cho Côn, Thảo “xóm nhà lá” và một cô giáo trẻ chịu nhận vai một thôn nữ trong kịch, vừa vào vai chính là bác Tám. Nghi Dung đã nức nở khen:
“Hay thiệt, thầy Hòa coi bộ hiền hiền, ít nói vậy mà tếu quá đi. Thầy giả giọng ồm ồm của bác Tám nghe y hệt giọng một ông già vui tính, dễ mến. Mà thầy ơi, quê thầy ở đâu mà nói giọng…”
Tôi đáp nhanh, có hơi tự mãn về gốc gác của mình:
“Tôi chỉ giả giọng ông già miệt vườn Nam bộ cho vui thôi, chứ quê tôi là Nha Trang, xứ biển em à. Nên tôi rất yêu biển. Còn quê em?”
“Dạ ở Sài Gòn. Em cũng thích biển nhưng chỉ những lúc biển thật vắng như chỉ có mình mình thôi.”
Vậy là hai đứa vừa thố lộ những tâm ý, sở thích sâu lắng của riêng mình cho nhau nghe. Cũng lúc này, trái tim tôi vừa biết yêu đã đảo nhịp liên hồi, hết hát ca, bay bổng rồi lại bồi hồi, thổn thức. Tôi vừa mới gặp Nghi Dung đó lại thấy nhớ cô bé rồi. Bao giờ vẻ mặt, giọng nói, cử chỉ của cô bé cũng đầy dịu ngọt, thiết tha lưu lại trong trí tưởng của tôi. Mà sao những han hỏi, ánh mắt, nụ cười của người mình yêu dành cho mình bao giờ cũng ít ỏi đến thế? Trong thương yêu bao giờ cũng có những nỗi khổ tâm kỳ lạ với sự mâu thuẫn không-chịu-nổi là cứ lo lắng và hờn trách nhưng lại càng nhớ thương nồng nàn hơn.
Dù sao, như đã nói, tôi luôn cố gắng tự kềm chế, tự chế diễu những khi biết chỉ là mình tự kiếm cớ gì đó để đi tìm gặp Nghi Dung thêm lần nữa trong ngày. Chắc chắn là đang có những đôi mắt nghiêm nghị theo dõi mối quan hệ đã trở nên quá thân mật, gần gũi giữa tôi và cô bé.
Riêng về ba thầy giáo trẻ thì không rõ vì lý do gì, Tâm đã bỏ cuộc. Còn lại là Thảo và Côn thì chỉ tập trung theo nhỏ Hồng. May mắn cho cả bọn chúng tôi là anh Cương - vừa là đồng nghiệp vừa là phụ huynh! – vẫn phóng khoáng, khi gặp gỡ, chè chén riêng tư vẫn vui vẻ xưng hô “tao”, “tụi bây” với chúng tôi như bình thường. Nhất định là anh Cương đã dễ dàng nhận ra cái trò chộn rộn lộ liễu của bọn tôi đối với hai cô cháu gái, nhưng anh chưa hay không lên tiếng ngăn cấm bọn tôi, có lẽ là do bậc đàn anh từng trải đời này đã rộng lượng thông cảm “tuổi trẻ mà!”?
3.
Thời gian qua thật nhanh, thấm thoát mà khóa tập huấn sắp bế giảng. Chúng tôi vẫn thường đến cả năm bãi tắm của Vũng Tàu, đi thăm cả Long Hải và Cần Giờ.  Biển có mặt ở khắp nơi – vị chứng nhân đôn hậu như mẹ hiền. Sóng biển cứ rạt rào đêm ngày như ru tình tôi lớn dậy. Gió biển cứ thổi tóc Nghi Dung bay bay, có lúc vờn nhẹ vào tôi, ve vuốt tình tôi.
Rồi tôi khổ sở, thương nhớ quay quắt khi Nghi Dung chợt biến mất hết một ngày một đêm. Cô bé về Sài Gòn gấp vì chuyện gì? Lúc cô bé trở lại Vũng Tàu thì nhằm vào buổi sáng chúng tôi làm bài thu hoạch cuối khóa. Tôi đang ngồi ở cuối phòng, sắp kết thúc bài thu hoạch thì chợt có một mảnh giấy vo viên rơi trên mặt bàn. Nghi Dung và nhỏ Hồng đang đứng ở hành lang, vừa ném giấy qua cửa sổ mà miệng cười, tay ngoắt. Tôi mừng rơn, vội vã ra khỏi phòng. Nghi Dung nói ngắn gọn là hai cô bé sẽ đi trước và chờ tôi ở bãi Dâu…
Bãi biển vào lúc rất vắng người, tôi rất sung sướng về cái hẹn riêng tư này - nhỏ Hồng vừa ý tứ rời đi, nói là kiếm dừa uống – nhưng cũng làm bộ trách cô bé:
“Hẹn tôi ra đây mần chi vậy? Trưa quá rồi, mà một rưỡi chiều cả trại phải tập dợt gấp rút ở sân cờ cho lễ mãn khóa vì sẽ có quan lớn trên Bộ xuống dự…”
Nghi Dung bạo dạn xỉ ngón tay vào ngực tôi:
“Thì chỉ vì em muốn gặp riêng thầy thôi mà. Biển đang thật vắng, đúng ý của em, mình tha hồ nói chuyện thoải mái, phải hôn thầy? Lễ mãn khóa thì nhằm nhò gì đâu thầy?”
Tôi trợn mắt:
“Nhằm nhò gì đâu hả? Nhà trường cử tôi đi học thì phải học cho đàng hoàng, nghiêm chỉnh chứ, không thì hiệu trưởng chữi, phạt chết. Đúng là em nói giọng… học trò, không biết trời cao đầt dày gì cả!”
Nói thì có vẻ dõng dạc, hùng dũng như vậy nhưng thật ra tôi đang rất yếu đuối, ngớ ngẩn nhìn người mình yêu sau một ngày-đêm xa cách. Và tôi lập tức muốn ngã quị khi Nghi Dung dịu dàng nhìn tôi, nói nhỏ:
“Thì em đã nói là em muốn gặp riêng thầy thôi mà. Về Sài Gòn, em cảm thấy… nhớ nhớ thấy.”
Niềm vui ngút ngàn đẩy nhịp tim tôi nhảy đến mức cuồng loạn. Tôi liều lĩnh nắm bàn tay cô bé:
“Thì em đừng gọi tôi là thầy nữa. Gọi anh là anh đi Dung nhé? Anh cũng nhớ em nhiều lắm, dù chỉ một ngày qua. Anh đã nhớ em từ lâu lắm rồi, em có biết không?”
Nghi Dung không rút tay lại, chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt thật ngoan hiền rồi hơi cúi mặt, chúm miệng nói nhỏ với cái giọng vừa ngộ nghĩnh vừa dễ thương của con gái Nam bộ:
“Thiệt hôn?”
“Thiệt mà. Anh đang có hơi lo về buổi tập lễ mãn khóa, nhưng kệ! Từ lâu anh đã mơ ước được ở cạnh em thật riêng tư như lúc này. À em về Sài Gòn gấp như vậy, có gì vui không Dung?”
“Dạ vì ba em sắp xuất ngoại, đi làm ăn bên Hồng Kông nên em phải về gặp ba để bàn với ba về ngành em theo trên đại học.”
“Em chọn ngành nào vậy?”
“Cũng Văn khoa như anh, nhưng cũng chưa chắc chắn lắm anh à!”
Bị lôi cuốn vào chuyện của Nghi Dung, tôi chỉ vừa thay đổi được cách xưng hô thôi, trong khi tôi còn có ý muốn cháy bỏng nữa trước vẻ yêu kiều lạ thường của người mình yêu. Cái óc tính toán đáng xấu hỗ của tôi đang bảo người ta đang vui, đang dễ dãi kìa, nói đại đi! Thôi thì… Tôi xiết nhẹ bàn tay Nghi Dung:
“Dung ơi, anh muốn nói…”
Chợt cô bé không còn ánh mặt tươi vui nữa:
“Anh Hòa, xin anh đừng nói. Em biết anh muốn nói gì với em rồi, nhưng xin anh… Không biết sao, em sợ…”
Tôi hoảng hốt, tự cực lực lên án mình cái tội dại dột tính “nói đại” vừa rồi. Tôi nài nỉ:
“Em sợ điều gì mới được? Dù mình gặp nhau chưa lâu nhưng anh không hề lầm lẫn về tình cảm trong lòng mình đâu em. Dung ơi, em không tin anh sao?”
Đôi mắt Nghi Dung đã ngấn lệ, giọng cô bé ray rứt như van nài ngược lại:
“Dạ em tin anh chứ, nhưng xin anh đừng nói ra. Lần trước em đã từ chối anh, không cho biết địa chỉ nhà em cũng là vì em sợ… Sợ ngay từ lúc em bắt đầu cảm thấy mến anh, Hòa ơi! Em sợ chuyện tình cảm của tụi mình không có tương lai đâu anh.”
Nói xong, Nghi Dung nhẹ nhàng rút tay ra khỏi bàn tay đờ đẫn của tôi. Cô bé đứng dậy, bước đi vài bước trên bãi cát rồi dừng lại, khoanh tay, nhìn mông lung ra biển.
Trong những chuyện tình có duyên may, khi người con gái chạy đi chỗ khác là chỉ vì thẹn thùng, không muốn chàng trai nhìn thấy ánh mắt thuận nhận của mình. Còn trong chuyện tình của tôi lúc này, người yêu bước đi là đã mang theo mọi hạnh phúc, mọi mơ ước và cả tuổi thanh xuân của tôi. Tôi đang chìm vào cực cùng của khổ đau, hụt với.
Ngày cuối cùng ở trại, trong lễ mãn khóa, Nghi Dung tránh mặt tôi nên tôi tìm cách dò hỏi nơi nhỏ Hồng. Thì ra, từ lâu rồi, gia đình Nghi Dung xào xáo vì ông bố có vợ nhỏ và bà mẹ hăm sẽ ly dị, còn cô bé thì tắt mất nụ cười hồn nhiên, hóa thành một cô gái trầm lặng, u sầu. Trong chuyến đi chơi vùng biển vừa qua, cô bé tỏ ra nguôi ngoai, vui tươi trở lại chút đỉnh. Nhưng khổ nổi, ngày Nghi Dung về Sài Gòn gấp là ngày bà mẹ chính thức ra tòa nộp đơn xin ly dị, không ai ngăn cản được. Tan nát cõi lòng, lại gặp lúc tôi ngờ nghệch định tỏ tình nên cô bé tội nghiệp đành ngăn tôi lại bằng một lý do quá đơn giản, quá mơ hồ, rằng “chuyện tình cảm của tụi mình không có tương lai”, mà không chia xẻ với tôi về tấn thảm kịch gia đình cô bé phải riêng mang.
Từ dạo đó, tôi yêu biển với cõi lòng đầy u uất. Sóng biển ngàn năm vỗ mãi vào những gộp đá trơ lì. Gió biển đêm ngày thổi mãi trên bãi cát câm nín. Và với biển,  tâm hồn tôi mãi cưu mang những kỷ niệm thật buồn về một chuyện tình không may…
PHẠM NGA

dimanche 4 mars 2018

7 bộ phận trong cơ thể thiếu mà con người vẫn sống mạnh khoẻ.

tt

Kính mời quý anh chị đọc một tài liệu rất hữu ích về cơ thể con người.
Có những bộ phận trong cơ thể bị hư mà không hại đến đời sống của người bệnh  hay thiếu mất nó đi.
Tất cả chỉ là nên cẩn thận trong sự lưạ chon thức ăn nào thích hạp với cơ thể của mình.
Một người trẻ tuổi , luôn tật thể dục, hay chơi môn thể thao thì cần những thức ăn khác với người lớn tuổi hưu trí, hoạt đông thể thao thấp hơn.
Cách hay nhất luôn là hỏi bác sĩ để cho mình ý kiến hay hướng dẩn mình đi gặp người chỉ cách ăn uống kiêng cử.
Kính chúc quý anh chị luôn vạn an.
Caroline Thanh Hương





Une représentation d\'un corps humain.




Vous pourriez vous passer de ces sept organes et continuer à vivre malgré tout

Vous pourriez perdre de gros morceaux d’organes vitaux et rester en vie malgré tout. Et vous passer complètement de certains autres.
Une représentation d'un corps humain. (PIXOLOGICSTUDIO / SCIENCE PHOTO LI / SKE / AFP)
avatar
Adam Taylor, Lancaster UniversityThe ConversationFrance Télévisions
Mis à jour le
publié le
Le corps humain est incroyablement résistant. Lorsque vous donnez un demi-litre de sang, vous perdez environ 3,5 billions (millions de million) de globules rouges, mais votre organisme les remplace rapidement. Vous pouvez perdre de gros morceaux d’organes vitaux et rester en vie malgré tout. Par exemple, certaines personnes mènent une vie relativement normale avec seulement la moitié du cerveau. D’autres organes peuvent être intégralement retirés sans que leur ablation n’ait trop d’impact sur votre vie.

La rate

Cet organe est situé sur le côté gauche de l’abdomen, vers l’arrière, sous les côtes. Il est le plus souvent retiré à la suite de blessures : sa proximité des côtes le rend vulnérable aux traumatismes abdominaux. La rate est entourée d’une sorte de capsule aussi fine que du papier de soie, qui se déchire facilement. En cas de déchirure, le sang s’échappe de la rate endommagée. Non diagnostiquée et traitée, cette blessure entraîne une mort certaine.
Si vous regardez à l’intérieur d’une rate, vous observerez deux couleurs – du rouge foncé et des petites poches de blanc – qui correspondent à deux fonctions. La partie rouge gère le stockage et le recyclage des globules rouges, tandis que la blanche est liée au stockage des globules blancs et des plaquettes.
Vous pouvez vivre confortablement sans rate, car le foie intervient dans le recyclage des globules rouges et de leurs composants. De même, d’autres tissus lymphoïdes assurent la fonction immunitaire de la rate.

L’estomac

L’estomac remplit quatre fonctions principales : la digestion mécanique en se contractant pour broyer la nourriture, la digestion chimique en libérant de l’acide pour décomposer la nourriture, l’absorption et la sécrétion. L’estomac est parfois retiré à la suite d’un cancer ou d’un traumatisme. En 2012, une femme britannique a dû se le faire enlever après avoir ingéré dans un bar un cocktail contenant de l’azote liquide.
Lorsque les chirurgiens retirent l’estomac, ils attachent directement l’œsophage à l’intestin grêle. Une fois rétablis, les patients peuvent conserver une alimentation normale avec des suppléments de vitamines.

Les organes reproducteurs

Les organes reproducteurs primaires du mâle et de la femelle sont les testicules et les ovaires. Puisque ces organes sont jumelés – un mâle a deux testicules et une femelle a deux ovaires –, un homme ou une femme peut toujours avoir des enfants avec un seul testicule ou ovaire en état de fonctionnement.
Le retrait d’un ou des deux organe(s) reproducteur(s) primaire(s) survient généralement à cause d’un cancer, ou chez les hommes, d’un traumatisme provoqué le plus souvent par des sports violents et des accidents de la route. Chez les femmes, l’utérus peut également être retiré. Après une hystérectomie, les femmes ne peuvent plus avoir d’enfant et le cycle menstruel des femmes pré-ménopausées s’arrête.
La recherche suggère que l’espérance de vie des femmes à qui l’on a ôté les ovaires ne diminue pas. Fait intéressant, chez certaines populations masculines, l’ablation des deux testicules peut entraîner une augmentation de l’espérance de vie.

Le côlon

Le côlon (ou gros intestin) est un tube d’environ 1,8 mètre de long et comporte quatre segments : ascendant, transverse, descendant et sigmoïde. Ses fonctions principales consistent à réabsorber l’eau et à compacter les matières fécales. La présence d’un cancer ou d’autres maladies peut nécessiter l’ablation de tout ou partie du côlon.
La plupart des patients se remettent bien de cette opération, malgré un changement dans leur transit intestinal. Un régime d’aliments mous est recommandé dans un premier temps pour faciliter le processus de guérison.

La vésicule biliaire

La bile, produite en permanence par le foie, contribue à la décomposition des graisses. Lorsqu’elle n’est pas nécessaire à la digestion, elle est stockée dans la vésicule biliaire. Cet organe se trouve sous le foie, sur le côté supérieur droit de l’abdomen, juste sous les côtes.




Calculs biliaires. Martin Charles Hatch/Shutterstock
Lorsque les intestins détectent des graisses, une hormone est libérée. Cela provoque la contraction de la vésicule biliaire, qui conduit la bile dans les intestins pour favoriser la dégradation des graisses. Mais l’excès de cholestérol dans la bile peut former des calculs biliaires, susceptibles de bloquer les minuscules tuyaux conducteurs de bile. Lorsque cela arrive, il faut parfois retirer la vésicule biliaire par une cholécystectomie. Chaque année, environ 70 000 personnes au Royaume-Uni subissent cette intervention.
Si beaucoup de gens ont des calculs biliaires qui ne causent aucun symptôme, certains ne sont pas aussi chanceux. En 2015, une femme indienne a dû se faire retirer 12 000 calculs biliaires – un record mondial.

L’appendice

L’appendice est un petit organe en forme de ver situé à la jonction du gros intestin et de l’intestin grêle. Longtemps considéré comme vestigial – c’est-à-dire dont la fonction initiale a été perdue au cours de l’évolution –, il est maintenant vu comme un "refuge" où les bonnes bactéries de l’intestin peuvent se repeupler en cas de besoin.
En raison de la forme de l’appendice – ouvert d’un seul côté et fermé de l’autre, tel un cul-de-sac –, lorsque des contenus intestinaux y pénètrent, il peut être compliqué pour eux d’en ressortir. Cela provoque une inflammation de l’appendice : c’est l’appendicite. Dans les cas graves, l’organe doit être ôté au cours d’une appendicectomie. Les personnes dont l’appendice a été retiré ne remarquent aucune différence dans leur vie.
Cependant, l’appendicectomie n’immunise pas forcément le patient contre une nouvelle appendicite. Il arrive parfois que le moignon de l’appendice n’ait pas complètement disparu lors de l’opération et qu’il s’enflamme de nouveau, provoquant une "appendicite sur moignon appendiculaire".

Les reins

La plupart des gens ont deux reins, mais vous pouvez survivre avec un seul et même sans. Le rôle de ces organes est de filtrer le sang pour maintenir l’équilibre hydrique et électrolytique, ainsi que l’équilibre acido-basique. Un rein agit comme un tamis en appliquant une série de processus qui permettent de garder les éléments utiles tels que les protéines, les cellules et les nutriments dont le corps a besoin. Plus important encore : il se débarrasse de beaucoup de choses inutiles en les laissant passer à travers le tamis et sortir sous forme d’urine.
Il y a plusieurs raisons pour lesquelles on doit se faire enlever un rein – ou les deux : une maladie héréditaire, des dommages causés par les drogues et l’alcool, voire même une infection. Si les deux reins sont défaillants, le patient est placé sous dialyse afin d’évacuer les déchets hors de son corps. Il y en a deux types : l’hémodialyse et la dialyse péritonéale. Dans le premier cas, une machine contenant une solution de dextrose nettoie le sang. Dans le second, un cathéter est inséré dans l’abdomen, permettant de contrôler manuellement entrées et sorties de la solution de dextrose dans le corps.
L’espérance de vie d’une personne sous dialyse dépend de nombreux facteurs : le type de dialyse qu’elle suit, son sexe, son âge, les éventuelles autres maladies dont elle souffre. Des recherches récentes ont montré qu’un patient placé sous dialyse à l’âge de 20 ans peut vivre pendant 16-18 ans, alors qu’un sexagénaire peut ne vivre que 5 ans.

Traduit de l’anglais par Diane Frances.
Adam Taylor, Director of the Clinical Anatomy Learning Centre and Senior Lecturer, Lancaster University
La version originale de cet article a été publiée sur The Conversation.




Caroline Thanh Hương viết Nuôi Mèo Khó Hay Dễ và những tấm ảnh vui.

tt  

Nuôi Mèo Khó Hay Dễ và những tấm ảnh vui.
Tuỳ bút Caroline Thanh Hương
 Résultat de recherche d'images pour "chat drole gif"
 Tình Già

Nếu có những con thú mà con người thích làm bạn nhất, ngoài chó ra, có lẽ con mèo là con mà thích hạp với mọi lứa tuổi.

Những chú mèo, thường hay làm thân tự nhiên với con người để xin ăn, mặc dù chúng đôi khi cũng có chủ của nó, nhưng hay chọn nhà người khác làm nhà của mình và đóng đô luôn tại đó.

Résultat de recherche d'images pour "chat drole gif"
 Tỉnh Bơ

Có những chú rất tự lập, tự săn mồi, nhất là mèo đồng quê, tự ngốn cho mình một con thỏ thì trong một tuần, thảnh thơi, chú chỉ kiếm chỗ an dưỡng để tiêu hóa.



Résultat de recherche d'images pour "chat drole gif"
 Ha ha, ngửi đã chưa?
Ta Sắp Tính Sổ Với Mi Rồi Đó Nhé

Chủ của chú vắng nhà ư, không sao cả, đã có hàng xóm lúc nào cũng có thức ăn thừa khi chú đến dụ khị rù rì và thế là đã có chút cơm thừa.
 Résultat de recherche d'images pour "chat drole gif"
 Một. Hai, Hai Rưởi... Ba.

Chú cũng có thể săn đuổi những chú mèo khác tìm đến giang san nhà hàng xóm để độc quyền đi về như nhà của mình.

Cũng có những con mèo đói, nhất là ở thành phố, chú bèn đến nóc nhà hàng xóm mà nhìn chăm chăm vào cánh cửa sổ và lâu lâu lại niáo lên 1 tiếng nghe đứt ruộc để cho hay là chú đang ...xin được ăn.
 Résultat de recherche d'images pour "chat drole gif"
 Giời Ạ, Cái Bụng Bà, Khổ Ơi. Cần Đai Ệt, hic, hic...

Nhà bà hàng xóm của tôi, cũng là giang sơn của một chú mèo khác.

Bà hàng xóm lớn tuổi, rất cô đơn, nay tự nhiên có chú mèo lại chơi, bà cho chú cái ghế dài nằm phơi nắng những ngày đẹp trời với tấm plastic, sẵn sàng cho chú che mưa bên dưới.

Đó là khi chú muốn phơi nắng, đến khi chú muốn vào nhà, chú còn một chỗ vinh dự trên cái ghế canapé mới tinh nguyên bằng da thú để cùng chủ nhà xem TV.
 Résultat de recherche d'images pour "chat drole gif"
 Mở Dâng Miệng Mèo, Thấy Vậy Mà Không Phải Vậy.

Cũng như con người, chú cũng bị bệnh già, thì bà hàng xóm của tôi lại mang chú vào trong cái giỏ để đi  đến thú y nhờ xem dùm chú bệnh ra sao.

Khi gặp tôi đi làm về, bà nói bà sẵn sàng để lại một số tiền để nhờ tôi nuôi chú nếu mà lỡ bà ra đi sớm hơn con mèo hoang này.

Lạ thật, con người quyến luyến với con thú thế sao, không tưởng tượng được khi người ta cảm thấy cô đơn.
 Résultat de recherche d'images pour "chat drole gif"
 Yêu Nè, Cưng Nè.

Hình như khoa tìm hiểu tâm lý có đề cập đến chuyện những con thú được đưa vào những nơi mà người ta ǹm dưỡng bệnh mà có sự triù mến như thế, người bệnh cũng rất mau bình phục.
 Résultat de recherche d'images pour "chat drole gif"
 Điệu Hò Ru Em.

Nhưng cũng nên biết, là bổn phận người nuôi thú vật bên pháp là người nuôi có rất nhiều trách nhiệm trước pháp luật, nếu con thú của mình làm hư hại tài sản của người khác, hoặc làm tổn thương bất cứ một ai.

Yêu thương và có trách nhiệm cũng như bổn phận là điều không thể thiếu, mà điều quan trọng nhất là không được tuỳ tiện thích thì mang về nuôi và khi không thích nữa thì mang vứt bỏ.



Résultat de recherche d'images pour "chat drole gif"
 Ái Chà, Chớ Có Đụng.

Song song với những chuyện bình thường đó, người nuôi thú còn có bổn phận săn sóc, điều trị cho thú vật của mình, không được đánh đập hay làm nguy hiểm đến tính mạng của con thú, nếu bị thưa kiện thì có thể bị phạt trước pháp luật như người phạm pháp.

Vì thế, trước khi nhận nuôi thú vật, thiết nghỉ chúng ta cũng nên suy nghỉ cho kỷ trước khi mời con thú đến làm người trong nhà.

Caroline Thanh Hương
4 tháng 3 năm 2018

Résultat de recherche d'images pour "chat drole gif"

Kính mời quý anh chị chiêm ngưỡng những tác phẩm của Richard Saunders, vừa là nhiếp ảnh gia, vừa là người thực hiện cây cảnh hình mèo tại công viên nước Anh.

Sculptures de chats surréalistes, Richard Saunders, Beaconsfield, Angleterre

Sculptures de chats surréalistes, Richard Saunders, Beaconsfield, Angleterre


Le peintre anglais surréaliste, Richard Saunders, utilise des arbustes épais et des arbres pour créer ses énormes chats !Le prototype qui lui a servi est son chat Tolly défunt de race "le Bleu russe". On peut croiser ces chats dans plusieurs coins d'Angleterre qui sont beaucoup appréciés par la population
richatdesk
The Topiary Cat's home
The Topiary Cat Profile pic
Topiary cat drinking at lake
topiary cats meeting

MySpace Codes

MySpace Codes



Richard Saunders (photographe)

Un article de Wikipédia, l'encyclopédie libre
Richard Saunders (1922-1987) était un photographe américain du 20ème siècle. Il a été remarqué pour son travail de photojournalisme avec Roy Stryker , ainsi que dans des publications telles que Ladies Home Journal , Fortune , Ebony et Look , entre autres.

Première vie

Richard Clive Saunders est né en 1922 à Hamilton, aux Bermudes . Son intérêt pour la photographie a commencé à un jeune âge. En 1930, à huit ans, sa famille déménage aux États-Unis .
Au début de la Seconde Guerre mondiale , la famille est retournée aux Bermudes où Saunders a travaillé comme photographe au département de police. Au cours des années 1940, Saunders est retourné aux États-Unis et a commencé la formation en photographie au Brooklyn College et à la New School for Social Research à New York . Il est devenu ami avec le photographe et artiste Gordon Parks , et a acquis un emploi en tant que technicien de laboratoire photographique, ce qui lui a permis d'étudier et d'apprendre les techniques des meilleurs photojournalistes au magazine Life .

Carrière

Au début des années 1950, Roy Satry a été invité par Roy Stryker à se joindre à son équipe de meilleurs photojournalistes à Pittsburgh pour documenter la transition de la ville d'une ville millénaire enfumée à une ville moderne. Saunders y a passé près de deux ans, vivant dans le district de Hill, où il a «fait partie de l'environnement» et a pris de quatre à cinq mille photographies de la communauté. Beaucoup de ses photos de cette période font maintenant partie de la collection de la Carnegie Library de Pittsburgh .
Au cours des années 1950, Saunders est allé sur des devoirs pour les publications supérieures telles que Ladies Home Journal, Fortune, Ébène et Look, entre autres. Il s'est également rendu en Amérique latine pour documenter l'Alliance pour le progrès, un programme de développement économique parrainé par le gouvernement américain.
En 1967, Saunders a rejoint le personnel de Topic , un magazine de l' Agence d'information des États-Unis (USIA), publié trimestriellement en anglais et en français en Afrique subsaharienne. [1] Basé à Tunis , il a voyagé à travers l' Afrique en photographiant des événements, des dirigeants et des gens ordinaires. En 1972, il a été transféré au bureau de Topic à Washington, DC . Saunders a continué à voyager et à photographier en Afrique jusqu'à sa retraite en 1986.
En plus de son travail de magazine, Saunders a exposé son travail dans des expositions de groupe et une personne. Il était également affilié à Black Star Publishing Company. [2]
Certaines des personnalités notées qu'il a photographiées incluent Henry Kissinger , Malcolm X , Elijah Muhammed , James Baldwin , Leonard Bernstein , James Brown et Adam Clayton Powell Jr. , parmi beaucoup d'autres.
Beaucoup de ses photos font maintenant partie de la collection de la National Gallery des Bermudes.
Richard Saunders est décédé le 20 août 1987. [3]

Références