Có những thi sĩ có những bài thơ đi vào lòng người bằng cái tự nhiên như trò chuyện và ý thơ thì man mác khiến người đọc thấy phiền muộn như tan biến.
Thơ cũng như người, tâm sự có viết ra thì sự chia sẻ sẽ có người khác đáp ứng.
Tôi sợ nhất là những bài thơ tuyệt vọng, vì khi đọc xong, tâm thần sẽ đi xuống, đó là chuyện không nên làm.
Đồng ý là khi chúng ta buồn thì tự nhiên có nhiều sáng tác hơn khi vui, nhưng sự đau khổ không giúp ích cho chúng ta, nhất là cho vấn đề sức khoẻ.
Kính mời quý anh chị thưởng thức những bài thơ không mệt mỏi của anh Hoa Văn.
Caroline Thanh Hương
Hoa Van
MẤY NỐT PHÙ
HOA
Nhạc sầu mấy
nốt phù hoa
Em từ cõi mộng
hay là cung mê
Đợi em từ ngẩn
ngơ về
Từ vương vấn
thuở thơ đề áo bay
Hay từ nấn
ná trời tây
Đem ngôn ngữ
đến trao ngày hồn nhiên
Hay từ bốn
cõi dịu hiền
Mấy dòng thơ
vẫn ưu phiền tuổi son
Hoặc từ mấy
cõi vuông tròn
Trong bao la
biết có còn nguồn vui
Dám mơ chi nữa
mà đời
Hương phai
phấn lạt tình hời hợt xa
Nẻo hồng
ngày một phong ba
Câu thơ mấy
đoạn trăng tà nguyệt vơi
Còn trong
tay lạc dấu rời
Thơ vàng võ
khuất tuyệt vời bóng sương.
Hoa Văn
CHỈ LÀ PHÙ
DU THÔI
Cuộc đời hoa
bướm phù hư cả
Cái có bây
giờ mai cũng qua
Muốn giữ làm
sao ta giữ được
Tiếc chi trời
đất lúc trăng nhoà
Gặp người đã
mấy mùa sương gió
Tình vẫn như
tình ngọn cỏ khô
Ai gọi đời
nhau trong gió dữ
Những âm
thanh vỡ cuối chân bờ
Ở đây cũng
giống muôn ngàn chỗ
Cũng giận
vui buồn cũng dửng dưng
Còn những âm
rơi vàng võ nhớ
Bước đi
không thấy được vô cùng
Tình chỉ có
em tình đã sáng
Bài thơ còn
dở đã vuông vần
Viết gì cho
hết đời rêu đá
Sao lại ngập
ngừng mỗi bước chân
Mai mốt thâm
tình còn đẹp mãi
Hay là sương
sớm phủ ân xưa
Ví như tắt lịm
đôi bờ sống
Tiếng gọi
muôn thu dẫu bốn mùa
Có gặp gỡ
thêm đời cũng muộn
Chẳng đi
cũng đến được chân cầu
Còn gì ta giữ
trong lòng bạn
Lối gió cũng
còn những bể dâu
Còn chi để lạc
trong hồi tưởng
Tiếc nuối đường
xa chiều đã tàn
Người hỡi có
se lòng sắt dạ
Vì đời trăm
nỗi những ly tan
Có em như thế
đời như đủ
Còn lối nào
quên lạc dấu về
Một chút ân
tình thời buổi khó
Nghe đời
thăm thẳm giọt sương khuya
Xin gửi em
xưa lời mộc mạc
Thơ buồn
lòng có nhúm nhen vui
Chỉ là dấu
tích tình tri kỷ
Để lại đời
nhau những ngậm ngùi.
Hoa
Văn, Richmond
2016
BOSTON MẾN
YÊU
Đường về trải
nắng phù hoa
Bước chân lữ
thứ đôi tà áo bay
Rượu đào đâu
nữa mà say
Tình nào
chiu chắt trên tay ngập ngừng
Bài thơ còn
hắt hiu lòng
Trong vu vơ
cũng bọt bòng thế nhân
Chỉ là là chỉ
phù vân
Lời nào thôi
thúc lựa vần mà gieo
Mai kia như
lá rụng vèo
Còn âm thanh
mỏng cuối chiều mộng mơ
Thân tằm còn
mãi vương tơ
Thơ đời cho
đẹp đợi chờ chi đâu
Mốt mai tình
có nhạt màu
Đời vô thường
cũng còn câu ngọt ngào
Gửi người
muôn vạn trăng sao
Đêm vô thức
bóng chiêm bao chập chờn.
Hoa Văn,
Richmond
CÕI RIÊNG
cát bụi
Tôi bước đi
trên cỏ hồng sương đọng
Gió mơ hồ
nhè nhẹ đến sau lưng
Nhìn vườn
hoa nở đẹp đẽ lạnh lùng
Nên viết vội
thơ vàng con chữ nhỏ
Sống trên đời
là một điều rất khó
Biết ai yêu
hay ghét hoặc thương hờ
Cuộc tình
nào vay mượn cũng muôn thu
Người có hỏi
biết sao tôi bày tỏ
Tôi làm thơ
là niềm vui nho nhỏ
Giúp cho
mình cuộc sống có màu xanh
Bạn cùng ai
thì cũng thật chân thành
Người thơ nhỏ
bốn mùa yêu nắng Hạ
Tôi làm thơ
có lời xin đa tạ
Ghét hay
thương tôi vẫn thấy ấm lòng
Người bạn ơi
xin chia sẻ cảm thông
Thơ còn đó
ân tình tôi còn đó
Xin giữ lại
niềm riêng em thương khó
Nhớ hay quên
tình cũng nặng vô cùng
Và bên đời
vàng vọt chữ hư không
Tôi vẫn qúy
Thu vàng hoa cúc nở.
Hoa Văn
Hoa Văn,
Richmond
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire